Một Ngày Trốn Thoát

Chương 40: Truy tìm hung thủ (10)

Trước Sau

break

“Ha ha, chẳng lẽ thằng nhóc Thân Hướng Diễn này cầm điện thoại của em chạy mất rồi sao?”

Lê Minh cất tiếng cười sảng khoái, đùa vui.

“Chắc là không đâu ạ…”

Khổng Thư không hề thấy trò đùa này có gì buồn cười.

Cô nhăn mày, dùng điện thoại của thầy Lê gọi vào số của mình.

Chỉ nghe tiếng “Tút tút tút” mà mãi không có người bắt máy, tâm trạng của Khổng Thư dần trở nên sốt ruột.

“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”

“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không…”

“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi…”

Gọi liền ba lần mà Thân Hướng Diễn vẫn không nghe máy, Khổng Thư đành trả lại điện thoại cho Lê Minh.

“Điện thoại của thầy đây ạ, em đi trước đây…”

Nhìn thấy cô buồn bã, Lê Minh cũng không còn tâm trạng đùa giỡn nữa.

Thầy nhẹ nhàng vỗ vai Khổng Thư, trầm giọng an ủi: “Đừng lo, trước kia thầy cũng thường nói với em, khi gặp chuyện khó trước hết đừng hoảng, hít thở sâu rồi suy nghĩ lại, biết đâu Thân Hướng Diễn giờ đang bận việc khác, không nghe thấy tiếng chuông điện thoại thì sao.”

Lời nói đó luôn có tác dụng với cô.

Khổng Thư hít sâu một hơi, bình tĩnh hơn nhiều.

Cô nhớ lại lúc trước Vương Trạch Dự kéo Thân Hướng Diễn đi chơi bóng rổ, biết đâu giờ anh đang thỏa sức trên sân bóng, ném điện thoại qua một bên.

Dù cô cảm thấy Thân Hướng Diễn không phải kiểu người bỏ việc quan trọng để đi chơi bóng nhưng giờ cô chỉ còn biết nắm lấy khả năng này.

Khổng Thư mỉm cười với thầy Lê: “Thầy nói đúng, có thể là cậu ấy đang chơi bóng, em đi tìm cậu ấy.”

Nói rồi, cô quay người xuống lầu, chạy nhanh về phía sân thể dục.

Sân thể dục rất rộng, gần như chiếm nửa diện tích trường học, khu vực sân bóng rổ nằm ở phía trong.

Lúc này, các bạn nam đang tự do chạy nhảy trên sân bóng dưới ánh nắng chiều hơn bốn giờ, đổ đầy mồ hôi, tràn trề sức trẻ.

Các bạn nữ trong lớp hầu như đều ngồi trên khán đài.

Những bạn khác không rõ đi đâu, có lẽ là có việc nên đã rời đi trước.

Khổng Thư bước nhanh đến khán đài, nhìn quanh tìm nhưng không thấy bóng dáng Thân Hướng Diễn đâu.

Trên khán đài, Đỗ Nhàn đang bắt chéo chân, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Vương Trạch Dự trên sân bóng, thỉnh thoảng nhướng mày, thi thoảng lại phát ra một tiếng hừ lạnh.

“Đỗ Nhàn!”

Khổng Thư lên khán đài, đi đến chỗ Đỗ Nhàn: “Cậu có thấy Thân Hướng Diễn đâu không?”

Nghe vậy, Đỗ Nhàn hoàn toàn không biết chuyện gì, chậm rãi ngẩng đầu, đảo mắt một vòng: “Không thấy, chẳng phải lúc nào cậu ấy cũng đi với cậu sao? Hơn nữa… Chẳng phải còn có việc gì muốn bàn với cậu à…”

Nói đến đây, tâm hồn đam mê hóng hớt của Đỗ Nhàn bừng cháy trở lại.

Cô ấy kéo tay Khổng Thư, muốn cô ngồi xuống.

“Nào, cùng xem bóng đi, đúng lúc mình có mấy câu muốn hỏi cậu.”

Bây giờ Khổng Thư làm gì còn tâm trạng xem bóng, cũng không ngồi xuống, chỉ liên tục hỏi các bạn khác có thấy Thân Hướng Diễn đâu không nhưng mọi người đều lắc đầu nói không thấy.

Lúc này, Trần Thoại Thư ngồi hàng đầu quay đầu nhìn cô một cái rồi đứng lên, hỏi to: “Khổng Thư, cậu tìm Thân Hướng Diễn làm gì vậy?”

Khổng Thư chẳng buồn giải thích: “Tôi có việc cần tìm cậu ấy.”

“Vậy để tớ đi tìm cùng cậu.”

Trần Thoại Thư bước nhanh đến bên cô, tiện tay khoác tay cô: “Đúng lúc tớ cũng có việc muốn tìm Thân Hướng Diễn.”

Đây nào phải muốn đi tìm cùng cô?

Rõ ràng là không muốn cô và Thân Hướng Diễn ở một mình cùng nhau.

Khổng Thư tỉnh bơ rút ra cánh tay ra, đưa ra sau lưng, không muốn có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào với Trần Thoại Thư.

Bên cạnh, Đỗ Nhàn thấy Trần Thoại Thư bám lấy liền không còn tâm trạng xem bóng.

“Không cần cậu đi cùng!”

Cô ấy đứng dậy, đẩy Trần Thoại Thư ra, thay thế chỗ của cô ta, kéo tay Khổng Thư: “Tôi mới là bạn của Khổng Thư, tôi đi tìm cùng cậu ấy là được rồi, không cần làm phiền đại tiểu thư được nuông chiều như cậu.”

Đỗ Nhàn cũng coi như là đã hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ, nói chuyện không hề lưu tình chút nào.

Chỉ thấy hai mắt Trần Thoại Thư đỏ lên, hốc mắt ướt đẫm: “Tớ không có ý gì khác, chỉ là muốn giúp thôi…”

Thấy cuộc chiến sắp nổ ra, mấy cô gái xung quanh liền đứng ra làm hoà.

“Đừng tranh cãi nữa, nếu muốn giúp thì chúng ta cùng tìm, người đông sức lớn, đi tìm Thân Hướng Diễn cũng sẽ nhanh hơn!”

“Đúng rồi, gọi cả mấy cậu chàng đang chơi bóng rổ kia lại cùng tìm đi, trường cũng chỉ lớn có từng đó, Thân Hướng Diễn có thể chạy đi đâu được!”

“Thoại Thư, đi với tớ ra cổng hỏi chú Phan xem Thân Hướng Diễn có rời khỏi trường không.” Cô gái kia nói rồi kéo Trần Thoại Thư, định đưa cô ta rời khỏi cái chốn hỗn loạn này.

Nhưng Trần Thoại Thư lắc đầu, mặt dày tiến sát tới bên cạnh Khổng Thư.

“Tớ chỉ muốn đi cùng Khổng Thư…”

Giọng cô ta khẽ run, nghe ấm ức vô cùng.

Đỗ Nhàn lập tức trợn to mắt, không thể tin nổi, không dám tin vào tai mình.

“Trần Thoại Thư, cậu có…”

Chữ “đê tiện” cuối cùng không kịp thốt ra thì đã bị Khổng Thư ngắt lời.

“Đủ rồi!”

Khổng Thư không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa, đủ các loại âm thanh ồn khiến cô cực kỳ phiền não, cảm xúc đạt đến cực hạn.

Cô lạnh lùng nói: “Đừng cãi nữa, tôi cũng không cần ai giúp, tôi tự tìm được.”

Nói xong, cô buông tay Đỗ Nhàn, nhanh chân rời khỏi sân thể dục.

Đỗ Nhàn nhìn lại bàn tay mình, rồi nhìn Khổng Thư đang xa dần, không hiểu sao Khổng Thư lại không đứng về phía cô ấy, nói giúp cô ấy.

Rồi cô ấy ngồi phịch xuống khán đài, mặt tối sầm, giận dỗi.

Rời rời sân thể dục, Khổng Thư bắt đầu đi khắp trường tìm Thân Hướng Diễn.

Từ tầng một của tòa giảng đường leo lên tới tầng sáu, mỗi tầng đều gọi to tên anh nhưng vẫn không có hồi âm.

Rồi cô đến tòa nhà văn phòng tìm, vẫn không thấy, tiếp đó lại tới tòa nhà thí nghiệm…

Thời gian trôi qua, nỗi bất an trong lòng Khổng Thư ngày càng lớn, mồ hôi túa ra ướt đẫm mặt và cổ, mặt cô đỏ bừng, mệt đến thở không nổi nhưng vẫn điên cuồng tìm kiếm.

Thân Hướng Diễn biến mất rồi.

Giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.

Có lẽ vì khi cô gọi tên Thân Hướng Diễn, giọng lo lắng quá mức đã truyền đến sân thể dục, vài bạn học không chịu nổi cảnh đó cũng tham gia vào đội tìm kiếm.

Vương Trạch Dự, bạn thân của Thân Hướng Diễn cũng không thể tiếp tục chơi bóng rổ được nữa, kéo theo Đỗ Nhàn đang giận dỗi, bắt đầu đi tìm khắp trường.

“Hướng Diễn…”

“Thân Hướng Diễn!”

“Chó Thân chạy đi đâu mất rồi?”

Một lúc sau, cả trường vang vọng tên Thân Hướng Diễn, đến cả thầy Lê trong phòng trực nghe thấy ồn cũng tham gia tìm kiếm.

Khổng Thư tìm hết mọi nơi, đến cuối cùng chỉ còn thư viện là chưa vào.

Cô đến thư viện thì thấy Trần Thoại Thư đã ở trong đó.

“Hướng Diễn?”

“Hướng Diễn, cậu có ở đây không?”

Trần Thoại Thư gọi.

Thư viện có hai tầng, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cảnh trên tầng hai, từng dãy giá sách được xếp thẳng tắp, nhìn đâu cũng toàn sách.

Ở đây không có ai khác, Trần Thoại Thư thấy Khổng Thư đến, cũng chẳng thèm giữ vẻ mặt giả nhân giả nghĩa nữa.

Cô ta hơi nhíu mày, trên gương mặt hiện vẻ không vui: “Cậu tìm Thân Hướng Diễn là có chuyện gì vậy?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc