Một Ngày Trốn Thoát

Chương 39: Truy tìm hung thủ (9)

Trước Sau

break

Ngay khi Khổng Thư cảm giác như sắp ho đến mức lộn cả phổi thì đột nhiên một bàn tay cầm chai nước khoáng xuất hiện trước mặt cô.

Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy người đứng trước mặt là lớp trưởng.

Cậu ấy đầy vẻ lo lắng: “Uống chút nước cho dịu cổ họng, tớ vừa mua, chưa uống đâu.”

“Cảm ơn lớp trưởng…” Khổng Thư nhận lấy chai nước khoáng, vặn mạnh nhưng phát hiện nắp đã mở sẵn, gần như không cần dùng sức.

Uống một ngụm, cổ họng đã dễ chịu hơn nhiều, hô hấp cũng dần ổn định.

“Vừa mua xong nước thì thấy cậu chạy qua đây, có chuyện gì vậy?”

Khổng Thư vội tìm lý do: “Không… không có gì đâu, chỉ là lâu rồi không chạy bộ nên muốn rèn luyện một chút…”

Thấy môi lớp trưởng khô nứt, tái nhợt, Khổng Thư cảm thấy hơi áy náy, bèn nói tiếp: “Lớp trưởng, tớ uống nước của cậu rồi, để tớ mua cho cậu chai khác nhé.”

“Không cần đâu, chỉ là một chai nước thôi…”

Khổng Thư không muốn mắc nợ nhân tình, không đợi lớp trưởng nói thêm liền nhanh chóng bước về phía siêu thị.

Ông chủ siêu thị thấy cô thì có chút vui mừng: “Cô bé, lại đến rồi à!”

“Vâng ạ, cháu đến mua chai nước.”

Khổng Thư lấy từ kệ xuống một chai nước khoáng giống hệt, tuy không có điện thoại nhưng trong túi vẫn còn hai đồng xu.

Ban đầu cô định ngồi xe buýt nhưng giờ xem ra chẳng cần đến nữa nên cô trả tiền nước, chào ông chủ rồi rời đi.

Vừa bước ra khỏi siêu thị, từ xa cô thấy lớp trưởng đang đứng cạnh chiếc xe BMW, dán mắt nhìn vào cửa sổ ghế lái, không rõ đang quan sát gì.

Ngay lập tức, đầu Khổng Thư như “nổ tung”.

Cô vội vã chạy về phía lớp trưởng: “Lớp trưởng, chạy mau!”

Nhưng lớp trưởng chỉ quay đầu lại nhìn cô với vẻ nghi hoặc, không hiểu chuyện gì.

“Chạy mau!”

Khổng Thư lao đến kéo tay lớp trưởng, hoảng loạn lôi cậu ấy chạy đi như phát điên.

Nhưng chạy được một đoạn, sau lưng vẫn không hề có tiếng nổ nào.

Khổng Thư nghi ngờ ngoái đầu lại nhìn, không có động tĩnh gì, chiếc xe vẫn đứng im, hoàn toàn không có dấu hiệu sắp phát nổ.

Cô dừng lại, cảm thấy hoang mang.

Trước đây, chỉ cần vừa đến gần, trong chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng thì xe đã nổ tung.

Nhưng vừa rồi, cô từ cửa siêu thị đến bên lớp trưởng, rồi kéo cậu ấy chạy ra xa ít nhất cũng phải tốn tới mười mấy giây…

Tại sao suốt khoảng thời gian đó, xe vẫn không nổ?

Bên cạnh, lớp trưởng càng thấy khó hiểu.

“Tớ chỉ muốn xem chiếc xe đó khác gì xe nhà tớ thôi… Có gì không ổn sao?”

“À…” Khổng Thư sững vài giây rồi cười gượng, đánh mắt lảng tránh: “Không, không có gì, thì ra xe nhà lớp trưởng cũng là BMW…”

Lớp trưởng nhẹ nhàng đáp “ừ” một tiếng.

“Xe như thế nhà tớ có ba chiếc, năm ngoái lúc con gái của dì họ tớ kết hôn, mẹ tớ còn tặng một chiếc làm quà.”

Khóe miệng Khổng Thư khẽ giật giật.

Nghe nói gia đình lớp trưởng rất giàu nhưng cô không ngờ lại giàu đến mức này. Biết vậy lúc học cấp ba cô đã tạo quan hệ tốt với lớp trưởng, ôm lấy “cái đùi vàng” này.

Cô đưa chai nước vừa mua cho lớp trưởng, tay còn luống cuống vuốt tóc bên mặt: “Lớp trưởng, không có gì nữa đâu, tớ về trường trước nhé, cậu ăn uống vui vẻ…”

“Chúng ta nên cùng đi mới đúng.”

Lớp trưởng bật cười trước phản ứng kỳ quái của cô, rồi khẽ hắng giọng: “Tớ chỉ ra ngoài mua chai nước thôi, giờ cũng về trường mà, đi thôi, cùng đi.”

Nghe vậy, Khổng Thư thoáng do dự.

Cô vốn định lại gần chiếc BMW kia để tìm hiểu vì sao lần này nó không phát nổ, nhưng nếu lớp trưởng đi cùng thì cậu ấy sẽ có thể bị vạ lây nếu có chuyện.

Thấy cô không động đậy, lớp trưởng lại gọi: “Khổng Thư, sao không đi nữa?”

“À, đi, đi thôi…”

Khổng Thư khẽ đáp một tiếng, không định tiếp tục dây dưa chuyện đó nữa.

Dù sao thì Thân Hướng Diễn cũng chỉ bảo cô xem tình hình mà thôi.

Nếu vì cô mà khiến việc tìm kiếm manh mối bên phía Thân Hướng Diễn bị gián đoạn thì đúng là lợi bất cập hại.

Trên đường quay lại trường, lớp trưởng lại lấy điện thoại ra, muốn kết bạn WeChat với cô.

Xấu hổ thay, điện thoại của Khổng Thư hiện đang bị Thân Hướng Diễn giữ.

Chức năng kết bạn qua số điện thoại đã bị cô tắt, mà cái ID WeChat dài loằng ngoằng kia cô lại không thể nhớ nổi nên cũng chỉ đành thôi.

“Không sao đâu, nếu thật sự không kết bạn được thì tớ có thể hỏi mấy bạn khác trong lớp xin WeChat của cậu.”

Lớp trưởng nói xong thì nở nụ cười ngượng ngùng, ánh mắt lộ rõ thiện cảm dành cho Khổng Thư.

Thế nhưng, đầu óc Khổng Thư giờ phút này đều đang nghĩ tới tiến triển bên phía Thân Hướng Diễn, mắt nhìn thẳng về phía trước, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt người bên cạnh.

“Nhưng điện thoại của cậu đâu?” Lớp trưởng hỏi.

Khổng Thư hoàn hồn, lơ đãng đáp: “Thân Hướng Diễn cầm rồi.”

Lớp trưởng sững người, nụ cười nơi khóe miệng cứng lại: “Điện thoại của cậu… Sao lại ở chỗ cậu ấy?”

“Điện thoại cậu ấy bị vỡ nên mượn của tớ dùng tạm một chút.”

Trong lòng Khổng Thư, lớp trưởng là người nghiêm túc có trách nhiệm, không hay lo chuyện bao đồng, cũng chẳng hứng thú với những chuyện tám nhảm trong lớp, càng không phải kiểu người túm được một chuyện là trêu ghẹo lung tung.

Lời thật lòng thường dễ nói ra trước mặt người lạ.

Bởi vì giữa người lạ với nhau không có ràng buộc, cũng sẽ không vì vài lời mà khiến đối phương cảm thấy gánh nặng.

Vì thế khi nhắc đến Thân Hướng Diễn trước mặt lớp trưởng, cô cũng không có quá nhiều e dè.

Tất nhiên, đó là Khổng Thư nghĩ vậy thôi.

Sau khi vào trường, Khổng Thư viện cớ đi tìm Đỗ Nhàn để tách khỏi lớp trưởng, rồi lao thẳng tới khu văn phòng tìm Thân Hướng Diễn.

Phòng trực ban nằm ngay chỗ đầu cầu thang tầng hai, bước lên tầng, cánh cửa đầu tiên trông thấy chính là cửa phòng trực ban.

Tới cửa phòng trực, Khổng Thư gõ nhẹ hai cái nhưng bên trong không có động tĩnh gì.

Cửa không khóa, cô nhẹ nhàng đẩy hé ra một khe, đập vào mắt là hai chiếc bàn làm việc đơn sơ và vài vật dụng sinh hoạt thường ngày, cô lại đẩy hẳn cửa ra, bên trong không một bóng người.

Đang nghi hoặc thì sau lưng bỗng vang lên một giọng nói.

“Khổng Thư?”

Cô quay đầu lại, thấy thầy Lê đang đi về phía này.

Hai tay thầy vẫn còn ướt sũng, nhìn hướng đi tới, chắc là vừa đi vệ sinh về.

Khổng Thư dịch người, tránh khỏi cánh cửa mà mình đang chặn: “Thầy Lê, thầy có thấy Thân Hướng Diễn đâu không ạ?”

“Thân Hướng Diễn à?”

Thầy Lê bước vào văn phòng, thuận tay gỡ chiếc khăn mặt treo trên tường xuống lau tay: “Thầy không thấy.”

“Ơ?”

Khổng Thư sững sờ: “Cậu ấy không đến tìm thầy sao?”

Nghe vậy, thầy Lê nhíu mày: “Từ lúc ra khỏi phòng y tế tới giờ, thầy vẫn luôn ở trong phòng trực. Vừa rồi đi vệ sinh cũng chưa tới hai phút. Thầy thực sự không thấy Thân Hướng Diễn, cậu ấy tìm thầy có việc gì à?”

Khổng Thư bối rối, ngón tay bắt đầu cào cào vào lớp sơn bong tróc trên tường, đầu óc trống rỗng mất vài giây.

Trước lúc tách ra, cô rõ ràng đã thấy Thân Hướng Diễn lên tầng hai.

Chẳng lẽ là có chuyện gì bất ngờ xảy ra khiến cậu ấy thay đổi kế hoạch?

“Thầy Lê, em có thể mượn điện thoại của thầy gọi cho cậu ấy một cuộc được không ạ?” Khổng Thư hỏi.

“Điện thoại của em đâu?”

Ngoài miệng thầy Lê hỏi vậy nhưng tay đã quay lại bàn làm việc, cầm điện thoại của mình lên đưa cho Khổng Thư.

Khổng Thư nhận lấy điện thoại: “Điện thoại em bị Thân Hướng Diễn cầm rồi ạ.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc