WSD…
Nhìn chằm chằm vào ba chữ cái chói mắt ấy, sắc mặt Khổng Thư tái nhợt, đầu óc trống rỗng, đầu ngón tay bắt đầu run nhẹ, từng luồng khí lạnh lan lên từ sống lưng, ăn mòn mọi dây thần kinh.
Nghe thấy tiếng cãi vã giữa Đỗ Nhàn và Vương Trạch Dự, cô dần dần lấy lại lý trí, nhanh chóng sắp xếp lại tình hình trong đầu.
Trên thế giới này không có ma, không có ma, không có ma. Người chết không thể sống lại. Phải tin vào khoa học, tin vào chủ nghĩa duy vật. Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh. Ngô Thủy Địch đã chết rồi, cho nên người đồng ý kết bạn chắc chắn không phải là Ngô Thủy Địch. Chắc chắn là người sống vẫn còn đang thở…
Khổng Thư lấy lại bình tĩnh, lặng lẽ chọc nhẹ sau lưng Thân Hướng Diễn rồi nhét điện thoại vào tay anh. Thân Hướng Diễn thấy kỳ lạ, cầm lên xem.
Ngay sau đó, anh nhíu chặt mày, lập tức tắt màn hình điện thoại, nhìn về phía cô: “Đi tìm chỗ nào không có người trước đã.”
Lời vừa dứt, sáu bảy nam sinh trong lớp lững thững từ sân thể dục đi ra, một người trong số họ hô lớn về phía này: “Vương Trạch Dự! Còn đợi quả bóng trong tay cậu thôi đấy, chạy nhanh cái chân lên!”
“Rồi! Tới liền đây!”
Vương Trạch Dự đáp lại to rõ, ngừng cãi nhau với Đỗ Nhàn, quay đầu nhìn Thân Hướng Diễn: “Đi nào, lâu rồi chưa chơi bóng cùng nhau, đấu một trận đi?”
“Không chơi đâu, hơi mệt.”
Thân Hướng Diễn liếc nhìn quả bóng rổ trong tay cậu ấy rồi dời mắt đi: “Cậu cứ đi chơi đi, lát nữa tôi ngồi cạnh xem là được.”
“Yo, xem ra Thân Hướng Diễn không còn như trước nữa rồi, yếu quá…”
Vương Trạch Dự cười mỉa, vì nôn nóng muốn chơi bóng nên cũng không tranh cãi thêm, vỗ bóng rổ trong tay rồi chạy về phía sân thể dục.
Chỉ nghe thấy Thân Hướng Diễn khẽ hừ lạnh một tiếng.
Khổng Thư nhìn anh đầy ẩn ý.
Thân Hướng Diễn cảm nhận được ánh nhìn của cô, sững lại một chút, trong mắt vụt qua vẻ hoảng loạn.
“Cậu đừng nghe cậu ta nói nhảm.” Anh nghiêm túc giải thích: “Không phải tớ không thể chơi bóng mà là muốn lấy đại cục làm trọng, có việc quan trọng hơn.”
“Có ai nói gì đâu, cậu giải thích với tớ làm gì?” Khổng Thư dửng dưng nói.
Đỗ Nhàn quét mắt sắc lẹm qua hai người họ: “Hai người các cậu… Có gì mờ ám hả…”
Cuối cùng, cô ấy dừng ánh mắt trên người Khổng Thư, dường như nhất định phải đòi được một lời giải thích mới chịu thôi.
Thân Hướng Diễn hơi mất kiên nhẫn, ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi với Khổng Thư có việc quan trọng cần nói, cậu có muốn ra sân xem bóng không?”
Đỗ Nhàn có mắt nhìn hơn Vương Trạch Dự nhiều, nghe vậy thì đến đứa ngốc cũng hiểu hàm ý ẩn sau câu nói.
Cô ấy cười “Hì hì” như đã hiểu rõ, liếc nhìn Khổng Thư một cái: “Thân Hướng Diễn nói có lý, tớ cũng nên ra xem đấu bóng rổ thôi.”
Nói xong, cô ấy cười phá lên rồi rời đi.
Nhìn bóng lưng Đỗ Nhàn, trong lòng Khổng Thư gào thét: Nghe tớ giải thích! Không phải như cậu nghĩ đâu!
Nhưng để tiết kiệm thời gian và tập trung vào chuyện quan trọng hơn, Khổng Thư chọn cách im lặng.
Cô và Thân Hướng Diễn nhanh chóng đi vào tòa văn phòng, tìm một chỗ yên tĩnh, chắc chắn không có ai quấy rầy, rồi Thân Hướng Diễn lấy điện thoại ra, nhập mật khẩu, mở khóa.
“Ơ?”
Khổng Thư ngạc nhiên: “Cậu còn biết mật khẩu của tớ à?”
“Cậu nhập trước mặt tớ mấy lần rồi, tớ nhớ thôi.” Thân Hướng Diễn không ngẩng đầu, nhanh chóng mở khung chat kia ra.
Ngón tay anh dừng lại trên màn hình một lúc, rồi gõ một dòng chữ vào khung nhập liệu.
【Cô Ngô, em là học sinh của Trung học Nghi Xuyên. Hôm nay em đến phòng y tế của trường mượn dung dịch i-ốt với bông y tế, em thêm WeChat chỉ là để báo lại cho cô một tiếng ạ.】
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Khổng Thư chăm chú dõi theo màn hình, không dám chớp mắt lấy một cái.
Đột nhiên, bên trên hiện lên dòng chữ “Đối phương đang soạn tin nhắn…”
Nhìn chuỗi dấu ba chấm nhấp nháy liên tục mà vẫn chưa thấy tin nhắn nào được gửi đến.
Khổng Thư không nhịn được nữa, bắt đầu nói chuyện để tạm xua đi cảm giác căng thẳng: “Cậu nói xem, ai đang cầm điện thoại của Ngô Thủy Địch?”
“Là hung thủ.” Thân Hướng Diễn trả lời dứt khoát, không chút do dự.
Ong ong…
Điện thoại bỗng rung lên hai cái.
WSD:【Cô biết rồi, không sao đâu, cứ dùng thoải mái.】
Khổng Thư nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn ấy, cảm thấy rùng mình đến kỳ lạ, bất giác cắn móng tay để xoa dịu sự bất an trong lòng.
Tên hung thủ hiện tại đang cầm điện thoại của Ngô Thủy Địch, giả làm Ngô Thủy Địch để nhắn tin trả lời. Nói cách khác, bây giờ bọn họ đang nói chuyện với một tên sát nhân…
Thân Hướng Diễn vẫn bình tĩnh như thường, anh nhìn tin nhắn ấy một lúc, rồi ngón tay bắt đầu gõ lên màn hình.
【Cô ơi, tụi em còn thấy máy tính bảng của cô ở trong phòng y tế nữa, có phải cô quên mang về không ạ?】
Sau khi tin nhắn được gửi đi là một khoảng im lặng dài dằng dặc.
Không có hồi âm.
Khổng Thư cố học theo vẻ bình tĩnh của Thân Hướng Diễn để suy nghĩ nhưng khi yên lặng lại, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, đầu óc hoàn toàn rối loạn.
Chỉ có vẻ bình tĩnh của Thân Hướng Diễn là thật, còn bình tĩnh của cô chỉ là vẻ ngoài giả tạo, thực chất bên trong rối như tơ vò.
“Để điện thoại cho tớ giữ, chúng ta chia ra hành động.” Thân Hướng Diễn trầm giọng nói.
“Sao cơ?” Khổng Thư lập tức nắm lấy cánh tay anh, hiếm khi lắp bắp: “Chúng, chúng ta là… là châu chấu trên cùng một sợi dây, chia, chia ra… Không ổn lắm đâu…”
Thân Hướng Diễn liếc nhìn bàn tay cô đang nắm lấy tay mình, rồi nhẹ giọng nói: “Để tiết kiệm thời gian.”
Anh ngừng một chút, nhìn giờ trên điện thoại: “Bây giờ là bốn giờ, bên ngoài vẫn yên ắng, chứng tỏ chiếc xe chưa phát nổ. Cậu mau chạy qua đó xem tình hình, nhưng nhớ là đừng lại gần, nhất định phải sống sót trở về.”
Nhất định phải sống sót trở về.
Nghe câu nói sau cùng ấy, trong lòng Khổng Thư dấy lên một cảm giác kỳ lạ, đồng thời cũng sinh ra một loại trách nhiệm.
Cô nhíu mày: “Vậy còn cậu?”
“Tớ sẽ đi tìm thầy Lê để xem lại camera, xem mấy ngày nay Ngô Thủy Địch có ra vào trường không.”
Thân Hướng Diễn nhìn cô, giọng điệu kiên định: “Tớ tin chúng ta có thể nhanh chóng tìm ra manh mối, ngăn chặn vụ nổ, thoát khỏi vòng lặp này. Cho nên cậu… Đừng sợ.”
Khổng Thư gật mạnh đầu, như thể được tiếp thêm động lực, sức chiến đấu lại bùng lên.
Sau khi tách khỏi Thân Hướng Diễn, Khổng Thư đi thẳng xuyên qua tòa giảng đường, từ cửa trước đi thẳng tới cổng trường.
Chú Phan đang ngồi trên ghế gỗ nhỏ, vừa rung đùi vừa ngân nga khúc dân ca, mới chớp mắt một cái đã thấy một bóng trắng vụt qua trước mặt mà chưa kịp phản ứng.
…
Trên thế giới này, có rất nhiều thứ Khổng Thư ghét.
Như quả táo tàu đỏ khiến môi cô sưng lên như môi người Tây, như môn toán đã làm khổ cô suốt bao năm và cả Thân Hướng Diễn, người luôn lạnh lùng từ chối cô.
Nhưng thứ duy nhất khiến Khổng Thư nghĩ đến là thấy khó thở, chính là chạy 800 mét.
800m là thứ khiến tim phổi cô rã rời, sống không bằng chết, mỗi lần chạy chỉ hận không thể đầu thai ngay tại chỗ, mãi mãi không làm người nữa.
Thế nhưng vào giờ phút này, nghĩ đến câu nói “Nhất định phải sống sót trở về” của Thân Hướng Diễn, cô lại không dừng bước lấy một giây, chạy một mạch từ cổng trường đến chỗ chiếc BMW.
Nhìn chiếc xe vẫn đỗ nguyên tại chỗ, không hề xê dịch, Khổng Thư cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Một mùi máu tanh lập tức dâng lên trong cổ họng, cô chống tay lên đầu gối, thở dốc từng hơi, ho khan liên tục không ngừng.