Một Ngày Trốn Thoát

Chương 37: Truy tìm hung thủ (7)

Trước Sau

break

Thân Hướng Diễn hồi thần, anh nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Cậu thấy thế nào?”

Khi nghe thấy người thầy mà mình kính trọng bị nghi ngờ là hung thủ giết người, trong lòng Khổng Thư có chút không thoải mái.

“Thầy Lê dạy chúng ta hai năm rồi, con người thầy ấy thế nào, chẳng lẽ cậu không rõ sao? Làm sao có thể là hung thủ được?”

“Những gì cậu nói đương nhiên là tớ biết chứ…” Thân Hướng Diễn nhíu mày, do dự hồi lâu rồi nói: “Tớ cũng không muốn nghi ngờ thầy Lê, chỉ là cảm thấy có gì đó không đúng.”

Khổng Thư tò mò: “Không đúng gì cơ?”

Thân Hướng Diễn trượt dọc theo bức tường nhẵn, ngồi bệt xuống đất, hai tay chống lên đầu gối, mi mắt rũ xuống, toát lên vẻ uể oải.

Anh suy nghĩ một lát, uể oải nói: “Không biết, chẳng có manh mối gì cả, chỉ là cảm giác.”

Khổng Thư cạn lời.

Từ đầu đến giờ, cô hoàn toàn không cảm thấy thầy Lê có gì kỳ lạ, vẫn thân thiện, rộng lượng, nho nhã lễ độ giống như hai năm trước.

“Cậu cho rằng mình là thám tử lừng danh Holmes hay Conan chắc? Không có chứng cứ, chỉ nhíu mày liếc mắt một cái là biết ai là hung thủ à?”

Nghĩ kỹ lại, hành vi của hai người họ trong phòng y tế ban nãy mới thật sự khiến người ta nghi ngờ.

Cô lại nói thêm: “Trong mắt thầy Lê, có khi tụi mình lại giống bọn trộm đột nhập vào trường ấy.”

Thân Hướng Diễn lườm cô một cái, không nói gì.

Có vẻ như anh cũng cảm thấy thầy Lê thực sự chẳng có gì đáng nghi, bèn tạm gác lại nghi ngờ trong lòng.

Không khí trầm xuống vài giây.

Thân Hướng Diễn hỏi: “Sao lúc nãy cậu lại hỏi thầy Lê số điện thoại của Ngô Thủy Địch?”

Khổng Thư trầm ngâm vài giây rồi giải thích: “Tớ vốn định thăm dò dần dần, moi chút tin tức về Ngô Thủy Địch từ miệng thầy Lê nhưng lại không thể hỏi quá trực tiếp nên mới mở lời đại khái vậy thôi.”

Ai bảo miệng cô vụng về, trong lòng nghĩ thì hay đấy nhưng đến khi nói ra lại khác hẳn, cuối cùng cũng chẳng hỏi được gì.

“Có thể nhờ thầy Lê trích xuất camera giám sát của trường.” Thân Hướng Diễn bất ngờ nói: “Nếu Ngô Thủy Địch gặp chuyện trong trường thì chắc chắn camera sẽ ghi lại.”

Nghe vậy, Khổng Thư ngẩng đầu nhìn lên camera, 360 độ không góc chết, còn có thể thu âm.

Chỉ tiếc là camera đang tắt.

“Nhưng trong kỳ nghỉ, nguồn điện khu giảng đường bị cắt, nên camera cũng…”

Nói đến đây, mắt Khổng Thư bỗng sáng lên: “Đợi đã! Camera trong giảng đường không dùng được nhưng ở cổng trường thì có! Camera ở cổng hoạt động quanh năm không nghỉ. Chỉ cần mình tìm lý do chính đáng, thầy Lê tốt bụng vậy chắc chắn sẽ cho xem!”

Nói xong, cô hớn hở nhìn Thân Hướng Diễn nhưng thấy anh đang nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.

Khổng Thư thu lại nụ cười: “Sao cậu nhìn tớ kiểu gì kỳ vậy?”

“Không sao, chỉ thấy cậu vừa ngốc vừa thông minh.”

Thân Hướng Diễn chống đầu gối đứng dậy, phủi bụi trên quần.

Khổng Thư không biết đó là khen hay chê, dù sao thì… Nghe cứ thấy không phải lời gì hay.

Hai người quay lại phòng y tế thì phát hiện cửa đã khóa, có lẽ thầy Lê đã dọn dẹp xong và quay về phòng trực.

Trước khi đến phòng trực tìm thầy, Khổng Thư và Thân Hướng Diễn ghé qua cổng trường, tìm chú Phan để hỏi có thấy cô Ngô Thủy Địch ra vào cổng không.

Nhưng lạ thay, chú Phan không hề có ấn tượng gì về Ngô Thủy Địch, thậm chí còn hỏi ngược lại: “Trong trường có cô giáo Ngô hả? Chú không nhớ có người như vậy.”

Nghe câu này, Khổng Thư và Thân Hướng Diễn nhìn nhau, nghi ngờ chú Phan tuổi cao nên lú lẫn.

Không hỏi được gì từ chú Phan, hai người đành đặt hy vọng vào camera ở cổng trường.

Phòng trực nằm ở tòa văn phòng phía sau giảng đường.

Giảng đường có hai cửa, cửa trước và cửa sau. Cửa trước dẫn thẳng ra cổng, cửa sau thông sang tòa văn phòng.

Giữa hai tòa nhà có một hồ phun nước hình tròn, chính giữa là một bức tượng đá như cánh hoa nở. Nhưng vì đang nghỉ hè nên đài phun nước đã ngừng hoạt động. Vừa mới mưa xong, nước đọng đầy hồ, bóng tượng đá phản chiếu tĩnh lặng trong nước.

Khổng Thư theo sau Thân Hướng Diễn, rời khỏi cửa sau của giảng đường, cô nhìn đồng hồ.

15:47.

Chừng đó thời gian trôi qua, cô không hề rung động vì Thân Hướng Diễn, cũng không có chuyện gì bất ngờ xảy ra.

Khổng Thư thầm giơ ngón cái khen mình, lần này cô không chịu thua kém, cuối cùng cũng không còn dễ động lòng nữa.

Chưa đi đến tòa văn phòng, cô đã thấy vài bạn học từ sân thể dục đi tới, trong đó có lớp trưởng.

Họ chỉ vẫy tay từ xa, xem như chào hỏi.

Xem ra bạn cùng lớp đã bắt đầu tản mác đi khắp trường. Khổng Thư nhìn quanh, không biết bây giờ Đỗ Nhàn ở đâu, có lẽ lại đang cãi nhau với Vương Trạch Dự ở đâu đó.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Câu thành ngữ này có điểm tương đồng với định luật Murphy, chỉ khác nhau ở chỗ một cái là nghĩ gì thì cái đó đến, còn cái kia là nghĩ gì thì cái đó không đến.

“Thân Hướng Diễn!”

Một tiếng hô lớn vang lên, Vương Trạch Dự từ góc giảng đường trượt vào, ôm quả bóng rổ, xuất hiện hoành tráng. Kết quả đế giày quá trơn, cậu ấy ngã phịch xuống đất, mất mặt toàn tập.

Sau lưng liền vang lên một tràng cười lớn.

Nghe tiếng cười sang sảng ấy, Khổng Thư đoán chắc là Đỗ Nhàn đến.

Cô không khỏi thầm nghĩ ở đâu có Đỗ Nhàn, ở đó có Vương Trạch Dự. Hai người này cứ như hình với bóng, dù chỉ là bạn cùng bàn một học kỳ nhưng thân như anh em ruột.

Cô bèn khẽ nói với Thân Hướng Diễn bên cạnh: “Tớ thấy hai người kia có chút vấn đề gì đó, cậu có nhận ra không?”

Thân Hướng Diễn nhìn xa xăm, trả lời rất là lạc đề: “Vương Trạch Dự đúng là đồ ngốc.”

Khổng Thư: “?”

Phía xa, Vương Trạch Dự chật vật bò dậy, phủi bụi sau mông, đi tới, mặt nhăn nhó, chắc là đau thật.

“Thân Hướng Diễn… Dập hết cả mông rồi, đau chết đi được.”

Vương Trạch Dự chống eo, đi tới, khoác vai Thân Hướng Diễn, dồn hết sức nặng lên người anh.

Thân Hướng Diễn cau mày đẩy ra: “Đừng chạm vào tôi.”

“Đỡ chút cũng không được…”

Vương Trạch Dự bĩu môi, thấy Khổng Thư đứng bên cạnh liền làu bàu: “Cả ngày hôm nay sao hai người cứ dính lấy nhau thế, đừng nói là lén lút yêu đương sau lưng tôi đấy nhé?”

Thân Hướng Diễn không cần nghĩ: “Cút.”

Khổng Thư khẽ nhíu mày, nếu là hai năm trước, có lẽ cô sẽ ngại ngùng trước lời trêu đùa này, thậm chí còn có chút vui mừng đắc chí, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy mấy trò đùa này nhạt nhẽo, vô vị.

Lúc này, Đỗ Nhàn đã cười no nê, ôm bụng bước tới gần Khổng Thư, nhìn kỹ vết thương trên môi cô: “Còn đau không?”

“Không đau nữa rồi.”

Vương Trạch Dự chỉ tay vào Đỗ Nhàn, bắt đầu đổ lỗi: “Khổng Thư, cậu phải mắng cậu ấy, chính cậu ấy đã đẩy tớ, nếu không tớ đã chẳng đập vào cửa.”

Khổng Thư không nói, chỉ cười lịch sự.

Đúng lúc đó, Khổng Thư cảm thấy điện thoại rung lên.

Cô cúi xuống nhìn, con ngươi lập tức co rút lại, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng, da gà nổi lên từng đợt.

Trong danh sách trò chuyện, ở vị trí ghim trên cùng, đột nhiên xuất hiện một liên hệ mới.

WSD: 【Tôi đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của bạn, mau đến trò chuyện với tôi nhé!】

WSD, Ngô Thủy Địch…

Một người đã chết, vậy mà lại chấp nhận lời mời kết bạn của cô…

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc