Sau hai năm gặp lại, Lê Minh vẫn giữ dáng vẻ chỉnh tề nghiêm túc như xưa.
Thầy đứng thẳng trước mặt Khổng Thư và Thân Hướng Diễn, mặc sơ mi trắng, quần tây đen, chân mang giày da đen bóng loáng.
Vừa thấy rõ mặt Khổng Thư, sắc mặt vốn âm trầm của Lê Minh lập tức thay đổi, nhanh chóng nở nụ cười.
Gương mặt thầy vốn mang nét dịu dàng, khi cười lên lại càng khiến người ta cảm thấy thân thiết: “Chẳng phải là Khổng Thư đây sao? Thầy còn đang định hỏi, sao em lại ở đây?”
Thầy liếc nhìn phòng y tế ngổn ngang trước mắt: “Hay là trước hết em giải thích cho thầy xem tại sao lại biến phòng y tế thành ra thế này đã nhé?”
Khổng Thư cười ngượng: “Thầy Lê, chuyện này không thể trách em được, lúc em đến thì cửa sổ và cửa ra vào đều không đóng, mưa tạt hết vào rồi.”
Còn về mấy lọ thuốc lăn lóc và cái bàn bị lệch trên sàn… Cô chọn cách ngậm miệng.
Ánh mắt Lê Minh rơi lên mặt Khổng Thư, đôi lông mày rậm khẽ nhíu lại, trong ánh mắt dường như có chút trách móc nhưng cũng xen lẫn vẻ lẫn quan tâm: “Mũi với miệng em bị sao thế?”
“Không cẩn thận va phải thôi ạ…”
Khổng Thư liếc sang Thân Hướng Diễn đang đứng cạnh mình, anh chỉ yên lặng nghe cô và thầy Lê nói chuyện, không hé một lời, hai tay giấu ra sau lưng, cầm chiếc máy tính bảng.
Cảm nhận được ánh nhìn của cô, Thân Hướng Diễn nhàn nhạt liếc cô một cái rồi lại quay đầu đi, vẫn im lặng không nói gì.
Khổng Thư không khỏi thắc mắc.
Thật kỳ lạ, trước kia gặp ai cậu ấy cũng nói không ngừng mà sao bây giờ gặp thầy Lê lại im thin thít thế?
“Thân Hướng Diễn, sau hai năm không gặp, em lại càng đẹp trai, xuất sắc hơn rồi.”
Trí nhớ của Lê Minh còn tốt hơn cả bác bảo vệ ngoài cổng trường, không cần nghĩ ngợi gì đã gọi đúng tên Thân Hướng Diễn.
Thân Hướng Diễn khẽ hắng giọng, chẳng chút khiêm tốn: “Thầy Lê, hết cách rồi, em đẹp bẩm sinh mà.”
Lê Minh bật cười khẽ, rồi chuyển chủ đề: “Hôm nay là thầy trực ban, giáo viên chủ nhiệm của các em đã gọi báo trước, nói cả lớp sẽ về thăm trường, nhờ thầy để ý một chút. Thầy còn tưởng các em đều là học sinh ngoan, ai ngờ mới nhìn cái đã thấy là thầy đánh giá cao các em quá rồi. Nếu thầy đến trễ chút nữa, chắc phòng y tế bị các em dọn sạch luôn quá.”
“Thầy Lê yên tâm, bọn em sẽ dọn dẹp lại ngay.” Nói rồi, Khổng Thư cúi người nhặt mấy lọ thuốc dưới đất.
“Ấy đừng, đừng.”
Lê Minh ngăn cô lại, lấy mấy lọ thuốc từ tay cô: “Khó khăn lắm mới về trường một lần, chỗ này để thầy dọn là được, các em cứ chơi đi.”
Khổng Thư vốn còn định giúp thêm nhưng thấy thầy Lê kiên quyết, phất tay dứt khoát: “Dù sao cả ngày thầy cũng chẳng có việc gì, coi như là kiếm việc để làm, hai đứa đi đi.”
Tuy đã nói đến vậy nhưng Khổng Thư vẫn thấy hơi ngại, sao có thể không biết xấu hổ mà để thầy giáo đi dọn dẹp đống hỗn độn này chứ.
Nhưng Thân Hướng Diễn lại bỗng nhiên lên tiếng: “Khổng Thư, cậu quên là chúng ta còn chuyện khác phải làm sao? Thầy Lê đã nói vậy rồi, mình đi trước đi.”
Nói xong, anh còn kín đáo liếc mắt ra hiệu cho cô.
Khổng Thư lập tức hiểu ra, mím môi, nói với Lê Minh: “Vậy thầy Lê… Bọn em đi trước đây ạ…”
“Đi đi, đi đi, chơi cũng nhớ chú ý an toàn nhé, nhìn em va phải kìa.” Lê Minh cười gật đầu, còn tránh sang một bên, nhường đường cho họ.
Khi Khổng Thư và Thân Hướng Diễn đi đến cửa, Lê Minh lại bất chợt gọi họ lại.
“Hướng Diễn?”
Thân Hướng Diễn quay đầu: “Sao vậy thầy?”
Ánh mắt Lê Minh dừng lại trên chiếc máy tính bảng trong tay anh: “Cái máy tính bảng đó, thầy nhớ là của cô Ngô mà nhỉ, sao lại ở trong tay em?”
Nghe vậy, Thân Hướng Diễn cố tình chậm một nhịp, từ từ giơ máy tính bảng lên, rồi giả vờ bừng tỉnh: “À, em vừa nhặt dưới đất lên, cầm trên tay rồi quên mất, tưởng là điện thoại của em.”
“Em đúng là bất cẩn thật đấy…” Lê Minh đưa tay ra: “Chắc cô Ngô để quên, đưa thầy đi, lát nữa cô ấy đến thầy sẽ đưa lại.”
Thân Hướng Diễn nhìn máy tính bảng trong tay, mãi vẫn không có động tĩnh gì.
Thấy vậy, Khổng Thư liền giật lấy máy tính bảng từ tay anh, đưa cho Lê Minh.
“Thầy Lê, thầy nói cô Ngô là cô y tế mới đến tên là Ngô Thủy Địch đúng không ạ?”
Nhân cơ hội đó, cô cố ý chuyển chủ đề sang Ngô Thủy Địch, muốn hỏi thêm thông tin về cô ấy.
Sắc mặt Lê Minh thoáng vẻ nghi ngờ, ánh mắt trầm xuống khó nhận ra: “Là giáo viên mới đến năm ngoái, lúc đó em đã tốt nghiệp rồi, sao lại biết cô Ngô?”
“Em nhìn thấy ạ.” Khổng Thư quay người, lấy ra một tấm thẻ thông hành từ tủ thuốc: “Ở đây có thẻ thông hành của cô Ngô.”
Lê Minh nhận lấy thẻ từ tay cô, liếc mắt nhìn qua rồi cầm trong tay, mỉm cười nói: “Đúng vậy, cô Ngô là giáo viên y tế thực tập, đến đây cũng gần một năm rồi.”
Thấy đề tài về Ngô Thủy Địch chuẩn bị kết thúc, Khổng Thư vội vàng nói: “Thầy Lê, thầy có thể cho em số điện thoại của cô Ngô được không ạ?”
“Em cần số điện thoại của cô ấy làm gì?”
Lê Minh chắp tay ra sau lưng, sắc mặt nghiêm túc lại.
Khổng Thư cũng tự hỏi chính mình, cô cần số điện thoại đó làm gì chứ? Chẳng lẽ cô còn có thể nói chuyện với một người đã chết như Ngô Thủy Địch sao?
“Em chỉ là… cảm thấy…”
Khổng Thư chớp mắt thật nhanh hai cái rồi bịa đại một cái cớ: “Em… Dùng đồ trong phòng y tế nên muốn nói với cô ấy một tiếng…”
Nói xong, trong lòng Khổng Thư âm thầm trợn trắng mắt với chính mình.
Kỹ năng nói dối của cô thật sự quá vụng về…
Chuyện như thế này lẽ ra nên để Thân Hướng Diễn xử lý mới đúng, vậy mà đúng lúc then chốt, anh lại im lặng như thể không có cái miệng nào vậy.
“Thầy không lưu số điện thoại của cô Ngô trong máy nhưng thầy có thể đưa em WeChat của cô ấy.”
Lê Minh cũng không hỏi thêm gì, lấy điện thoại từ túi ra, ngón tay chầm chậm lướt trên màn hình, cuối cùng dừng lại, tìm ra một mã QR: “Em quét mã này là được.”
Ở giữa mã QR là ảnh đại diện của Ngô Thủy Địch, một tấm selfie của cô ấy.
Nhìn nụ cười rạng rỡ trong ảnh đại diện của Ngô Thủy Địch, rồi lại nhớ tới gương mặt méo mó, đau đớn trong chiếc xe BMW, trong lòng Khổng Thư không khỏi thấy phức tạp.
“Cảm ơn thầy!” Khổng Thư ngoài mặt tỏ ra vui vẻ nhưng trong lòng đã bắt đầu kêu khổ.
Người ta chết rồi, add WeChat thì có ích gì chứ?
Add được mới là lạ…
Sau khi gửi lời mời kết bạn xong, Khổng Thư cảm ơn một lần nữa rồi rời khỏi phòng y tế.
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, không ai ngờ thầy Lê lại đột nhiên xuất hiện, bây giờ máy tính bảng đã bị lấy đi, cô cần thời gian để suy nghĩ kỹ, làm sao mới có thể tìm ra thêm manh mối.
Cô đi thẳng về phía cầu thang thì đột nhiên cảm thấy hình như thiếu mất thứ gì đó.
Quay đầu lại nhìn, thấy tên Thân Hướng Diễn kia không theo kịp, vẫn còn đứng trước cửa phòng y tế.
Cô vội quay lại, chỉ nghe thấy Thân Hướng Diễn cười hì hì nói: “Thầy Lê, em nhớ là trong kỳ nghỉ, mỗi ngày đều có hai giáo viên trực ban, giáo viên còn lại đâu rồi ạ? Em muốn đến chào hỏi một tiếng.”
Lê Minh rõ ràng sững người một chút, nhưng chỉ trong chớp mắt, thầy mỉm cười, bình thản nói: “Giáo viên kia có việc không đến, hôm nay chỉ có một mình thầy trực thôi.”
“Vậy ạ, không sao đâu thầy, em với Khổng Thư đi trước nhé, sau này có dịp sẽ đến thăm thầy.”
Thân Hướng Diễn cụp mắt xuống, trông có vẻ hơi thất vọng.
Nhưng khi anh quay người, quay lưng lại với Lê Minh, Khổng Thư thấy rất rõ biểu cảm trên mặt anh lập tức lạnh hẳn đi, trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách.
Với hiểu biết của cô về Thân Hướng Diễn…
Tên này nhất định đang nghi ngờ thầy Lê!
Sau khi đi xa, xung quanh không có ai, Khổng Thư ngồi xuống bậc thang, còn Thân Hướng Diễn thì tựa vào tường, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, lại rơi vào trầm tư.
“Không phải cậu đang nghi ngờ thầy Lê đấy chứ?”