“Được.”
Khổng Thư gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc như đang cẩn thận suy nghĩ, nhưng trong đầu lại trống rỗng.
Thấy Khổng Thư đã bình tĩnh lại, Thân Hướng Diễn lấy điện thoại ra, liếc qua màn hình rồi úp điện thoại xuống, cầm chặt trong tay.
Từ hai lần trước, Khổng Thư đã nhận ra Thân Hướng Diễn cứ hay nhìn điện thoại: “Cậu cứ nhìn điện thoại mãi là để xem giờ sao? Chẳng lẽ cái chết của tôi có giới hạn thời gian?”
Thân Hướng Diễn khẽ “ừm” một tiếng: “Mỗi lần cậu chết đều là một giờ đúng.”
Vừa nói, anh vừa giơ điện thoại lên, màn hình sáng lên, hiển thị thời gian là 12:57.
Chỉ còn ba phút nữa!
Trái tim vừa mới bình thường lại bỗng đập thình thịch, toàn thân Khổng Thư căng cứng, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Cô bồn chồn không yên, lại nghe Thân Hướng Diễn chậm rãi nói: “Vừa rồi chúng ta đã lãng phí hai phút, nhưng không sao, sau mỗi lần cậu sống lại cho đến lần chết tiếp theo, chúng ta sẽ có khoảng năm phút, như vậy là có khá nhiều thời gian cho chúng ta nghĩ cách.”
Cậu nói nghe nhẹ nhàng thật đấy nhưng người chết là tôi cơ mà! Từ nãy đến giờ vẫn chưa nói được một câu an ủi, đây là phản ứng mà người bình thường nên có sao?
Khổng Thư thầm phàn nàn vài câu trong lòng.
Nhưng cô cũng hiểu rõ rằng mình chẳng có cảm giác tồn tại trong mắt Thân Hướng Diễn, ấn tượng sâu sắc nhất của anh có về cô, có lẽ chỉ là lần tỏ tình hai năm trước.
Cho nên, việc Thân Hướng Diễn bình tĩnh như vậy cũng không có gì lạ.
Giờ anh ngồi bên cạnh cô nói nhiều thế này, chẳng qua là muốn thoát khỏi tai ương này càng sớm càng tốt mà thôi.
Nghĩ vậy, mắt Khổng Thư cụp xuống, trong lòng cũng nặng nề thêm vài phần.
Thân Hướng Diễn thấy nét mặt cô bình thản, thậm chí có chút hờ hững thoát tục thì không khỏi ngạc nhiên.
“Cậu bình tĩnh hơn tôi tưởng.”
Anh cứ nghĩ Khổng Thư sẽ khóc lóc, làm loạn lên một hồi, nhưng không, đến giờ cô còn chưa rơi một giọt nước mắt nào, điều này hoàn toàn khác với Khổng Thư yếu đuối, nhút nhát trong ấn tượng của anh.
Nghe Thân Hướng Diễn khen mình bình tĩnh, Khổng Thư cười khổ một tiếng, đáp gọn: “Cũng tạm thôi.”
Cô vốn không dễ bộc lộ cảm xúc, thực ra trong lòng đã dậy sóng tới long trời lở đất từ lâu rồi, chỉ là người ngoài không biết, trông bề ngoài có vẻ điềm tĩnh mà thôi, chỉ trong vài giây, có khi cô đã thầm chửi trời chửi đất cả vạn lần rồi.
“Giờ chúng ta nên làm gì?”
Khổng Thư nhìn kim giây trên đồng hồ di chuyển từng chút một tiến gần đến một giờ thì trong lòng vô cùng hoang mang: “Còn một phút nữa là tới một giờ rồi.”
“Tôi cũng không biết.” Thân Hướng Diễn nhìn đèn đỏ phía xa, rơi vào trầm mặc.
Hai người ngồi cạnh nhau bên lề đường, một người ngẩng đầu nhìn xa xăm, một người cúi đầu đếm ngược thời gian.
Trong lòng họ đầy rẫy câu hỏi, có biết bao suy nghĩ nhưng lúc này lại chẳng thể nói thành lời.
Như thể có một cây kim sắc bén đang chực chờ trên đỉnh đầu.
Đùng đoàng ——
Bầu trời bỗng vang lên tiếng sấm ì ầm, kéo dài suốt năm giây.
“Chẳng lẽ lần này tôi sẽ bị sét đánh chết?”
Khổng Thư lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Bầu trời vốn chỉ phủ một tầng mây xám nhạt, giờ đã chuyển thành xám đậm, vừa dày vừa nặng, như thể bị cố định một chỗ trên bầu trời, không nhúc nhích.
Thân Hướng Diễn cũng ngẩng đầu nhìn trời, hơi thở trở nên dồn dập, rõ ràng là đang căng thẳng.
Trên đồng hồ, kim giây nhịp nhàng nhảy từng bước.
55, 56, 57, 58, 59…
Một giờ đúng.
Khổng Thư nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết không biết trước sẽ đến theo cách nào.
Nếu thực sự bị sét đánh chết, cô cũng coi như là được trải nghiệm một màn tiên nhân độ kiếp trong phim rồi.
Nhưng vài giây trôi qua, chẳng có gì xảy ra cả…
Cô mở to mắt, kinh ngạc nhìn Thân Hướng Diễn, phát hiện trên mặt anh cũng là vẻ nghi hoặc khó hiểu.
“Không sao nữa rồi?” Cô ngạc nhiên hỏi.
Thân Hướng Diễn lắc đầu: “Không biết nữa, cho đến lần trước, thời gian chết của cậu đều vào một giờ đúng, cảm giác lần này hơi kỳ lạ…”
Lời vừa dứt, đèn đỏ ở ngã tư bỗng chuyển sang màu xanh.
Bằng mắt thường cũng có thể thấy được vẻ mặt của Thân Hướng Diễn đang dần chuyển sang vẻ sửng sốt.
“Sao vậy?” Khổng Thư hỏi tiếp.
“Mười bảy lần cậu chết trước đó đèn đường vẫn luôn là màu đỏ, đây là lần đầu tiên tôi thấy nó chuyển sang màu xanh…”
Nói xong, Thân Hướng Diễn đột nhiên đứng bật dậy, lao về phía ngã tư.
Khổng Thư vội đứng dậy đuổi theo anh.
Chỉ thấy Thân Hướng Diễn dừng lại ở ngã tư, nhìn quanh một vòng, sau đó quay lại nói với cô: “Có vẻ thời gian đã trở lại bình thường, không có chiếc xe nào cả, chúng ta qua đường trước đã.”
Khổng Thư gật đầu, hai người một trước một sau bước lên vạch kẻ qua đường.
Khi đi qua đường, Khổng Thư không dám thở mạnh, nhìn trái, nhìn phải, nhìn trước, nhìn sau, không thấy chiếc xe kỳ lạ nào, lúc này mới yên tâm.
Cô nhìn chằm chằm sau gáy Thân Hướng Diễn: “Lần cậu đẩy tôi dưới đèn đường là để tránh tấm biển quảng cáo trên đầu đúng không?”
Thân Hướng Diễn nghiêng đầu liếc cô một cái, khẽ “ừ” một tiếng, không nói thêm gì.
“Còn mấy lần cậu đẩy tôi ở ngã tư cũng là để tôi tránh xe tải sao?” Khổng Thư lại hỏi.
Thân Hướng Diễn lại “ừ” một tiếng, như sực nhớ ra gì đó, nói thêm: “Cũng không hẳn, có mấy lần tôi định kéo cậu lại, nhưng cậu cứ như bị thứ gì đó đẩy ra vậy.”
“Đẩy ra?”
Khổng Thư nhíu mày, bỗng nhớ lại lần đầu tiên bị Thân Hướng Diễn đẩy, cả người cô bị hất văng ra xa.
Sức lực như thế… Đúng là không giống người bình thường có thể đẩy được.
Bỗng nhiên, Khổng Thư lóe lên một ý nghĩ: “Có khi nào là quỷ đả tường không?!”
Nghe vậy, bước chân Thân Hướng Diễn khựng lại, nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
“Tôi thà tin là hai chúng ta rơi vào lỗ đen vũ trụ, chứ không muốn tin cái gọi là quỷ đả tường của cậu.”
Khổng Thư nghẹn họng, không nói được gì.
Qua khỏi ngã tư, hai người tiếp tục đi về phía trước.
Nhà hàng Nhất Nhật Thực Phủ đã ở ngay trước mắt, phía sau là vài toà nhà trắng tinh, chính là trường trung học số một thành phố Nghi Xuyên, trường cũ của họ.
Hai năm đã trôi qua, hình như trường mới sơn lại tường, trắng đến chói mắt.
“Xe của cậu tính sao?” Khổng Thư ngoái đầu nhìn lại.
Chiếc xe của Thân Hướng Diễn nằm cô độc bên vệ đường, nửa thân xe còn chui cả vào bụi cây.
“Cái phanh xe đó hỏng rồi, chẳng ai thèm lấy đâu, cứ để đó đi, lát nữa quay lại lấy.”
Thân Hướng Diễn đút tay trái vào túi quần theo thói quen rồi nói tiếp: “Tới Nhất Nhật Thực Phủ xem thử tình hình đã, biết đâu mấy bạn học khác cũng gặp chuyện như mình.”
“Được.”
Lúc này, dây thần kinh của Khổng Thư đã giãn ra một chút, cô bước nhanh vài bước đi song song với Thân Hướng Diễn, thuận miệng nói: “Cậu vẫn giữ thói quen đút tay vào túi quần nhỉ.”
Thân Hướng Diễn tỉnh bơ liếc cô một cái, vẻ mặt không biểu cảm.
Lát sau, anh khẽ hừ một tiếng, giọng điệu giễu cợt: “Chẳng lẽ cậu vẫn còn thích tôi à?”
Mấy lời thờ ơ kia rơi vào tai Khổng Thư, trong thoáng chốc khiến cô như quay về ngày cô tỏ tình hai năm trước.
Khổng Thư khựng lại, nụ cười nhẹ nhàng bên môi lập tức đông cứng, cô dừng bước, trừng mắt nhìn Thân Hướng Diễn: “Chuyện tôi thích cậu chẳng lẽ buồn cười đến vậy sao?”
Thân Hướng Diễn cũng dừng lại, ánh mắt nhìn cô lạnh lùng tới dị thường, anh khẽ mím đôi môi mỏng, chậm rãi thốt ra ba chữ: “Có một chút.”