Một Ngày Trốn Thoát

Chương 3: Vòng lặp (3)

Trước Sau

break

Mỗi lần chết đi, ký ức về khoảnh khắc đó trong đầu Khổng Thư như bị cưỡng chế xóa sạch, hoàn toàn trống rỗng, phải mất vài giây mới có thể tái khởi động và tiếp nhận lại.

Lần này, cô phát hiện mình đang đứng ngay sau vạch kẻ dành cho người đi bộ, đèn tín hiệu là màu đỏ.

Đổi cảnh rồi sao?

Tại sao lại ở ngay ngã tư rồi?

Khổng Thư lùi lại hai bước, tránh xa ngã tư, chủ động quay đầu nhìn sang bên trái.

Quả nhiên, Thân Hướng Diễn đang ở đó, anh chống xe, chân dài thẳng tắp chống đất, chân còn lại đặt lên bàn đạp, chuẩn bị đạp xe, nhưng tốc độ anh đạp xe không nhanh, ánh mắt nhìn về phía cô, lông mày nhíu chặt như đang suy nghĩ điều gì.

Khổng Thư không nghĩ nhiều, quay người bỏ chạy.

Thấy vậy, Thân Hướng Diễn vội vàng tăng tốc: “Cậu đừng có chạy!”

Chỉ có đồ ngốc mới không chạy!

Nghe thấy giọng anh, Khổng Thư càng chạy nhanh hơn, vừa chạy vừa hét: “Cứu mạng!”

Nhưng xung quanh căn bản không có một người nào hết, cô hét cũng vô ích.

Hai chân sao có thể chạy nhanh bằng hai bánh xe, Thân Hướng Diễn nhanh chóng vượt qua cô, phanh gấp, chắn ngang xe trước mặt cô, chặn không cho cô thoát.

“Cậu chạy cái gì?” Thân Hướng Diễn nhíu mày nhìn cô.

“Cậu muốn giết tôi, tôi không chạy thì đứng chờ chết à?” Khổng Thư thở hổn hển, lùi lại hai bước rồi quay đầu chạy ngược lại.

Hai bên đường không có tòa nhà nào, chỉ có cột đèn đường là khiến cô cảm thấy có chút an toàn, cô dừng lại bên cạnh cột đèn, vòng hai tay ôm chặt lấy cột, cánh tay đan vào nhau, hận không thể vặn xoắn lại như sợi dây thừng.

Thân Hướng Diễn lại đạp xe đuổi theo.

Khổng Thư bỗng cảm thấy tuyệt vọng.

“Thân Hướng Diễn, năm đó cậu từ chối tôi thì thôi đi, sao giờ còn muốn lấy mạng tôi nữa? Cậu bị lừa đá vào đầu à?!”

Nghe vậy, Thân Hướng Diễn im lặng thở dài, xuống xe, vứt chiếc xe sang một bên.

“Đây là hiểu lầm, cậu nghe tôi giải thích đã.”

“Hiểu lầm gì?”

Khổng Thư căng thẳng, vô cùng cảnh giác với Thân Hướng Diễn, chỉ sợ anh đang nói thì bất thình lình lao đến tiễn cô “về trời”.

“Chắc cậu cũng đã nhận ra mình không phải là chết lần đầu rồi chứ?” Thân Hướng Diễn vừa nói vừa tiến lại gần một bước.

Thấy anh tiến lại, Khổng Thư lập tức ôm chặt hơn, chân cũng quấn vào cột, chống cự dữ dội: “Dù tôi nhận ra thì có liên quan gì đến việc cậu đẩy tôi?”

Thân Hướng Diễn dừng lại, hơi không hài lòng với thái độ của Khổng Thư, khẽ nhíu mày: “Tôi không định giết cậu, rõ ràng là tôi đang cứu cậu.”

Khổng Thư hừ một tiếng, mặt viết rõ bốn chữ: Ma mới tin cậu.

“Tôi biết bây giờ chắc chắn cậu không tin lời tôi nói.” Thân Hướng Diễn ngẩng đầu nhìn một cái rồi lại cúi xuống xem điện thoại, không rõ đang xem gì.

Anh nghiêm túc nhìn Khổng Thư, lùi lại hai bước: “Nhưng sắp hết thời gian rồi.”

“Hết thời gian gì?” Khổng Thư nghi ngờ, trong lòng bất chợt lạnh toát.

Cô cũng ngẩng đầu nhìn thử, chỉ thấy tấm biển quảng cáo treo trên cột, chẳng có gì lạ.

“Cậu cho rằng những lần chết trước đây là do tôi hại, vậy lần này tôi sẽ cách xa cậu.” Thân Hướng Diễn vừa nói vừa lùi dần, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Khổng Thư khó hiểu, đột nhiên cảm thấy cột đèn trong lòng khẽ rung lên, vội vàng buông tay ra, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy tấm biển quảng cáo lắc lư sắp rơi, phát ra tiếng kim loại rung nhẹ lách cách.

Cô chợt nhớ tới lần trước mình đập đầu vào mép vỉa hè, có vang lên tiếng tấm tôn rơi xuống đất vang lên chói tai.

Chẳng lẽ Thân Hướng Diễn đẩy cô là để tránh tấm biển quảng cáo?

Ngay khi ý nghĩ đó nảy ra, con ốc vít to cố định biển quảng cáo đột nhiên bật ra.

Không lệch một li, bay thẳng vào trán cô.

“Á!”

Khổng Thư kêu lên một tiếng đưa tay ôm trán, đau đến tối sầm mắt, ngay sau đó, tấm biển quảng cáo nặng nề rơi thẳng xuống đầu cô.

Một tiếng rầm vang dội, Khổng Thư ngã xuống đất, đầu đầy máu.

Khổng Thư chết lần năm.

Sau năm lần chết, sống lại lần nữa, Khổng Thư đứng sau vạch kẻ đường, bình tĩnh hơn hẳn những lần trước.

Thay vì nói là bình tĩnh thì nói là tê dại có lẽ sẽ chính xác hơn.

Cô nhìn đèn đỏ rồi quay đầu nhìn sang trái, môi nở nụ cười hòa nhã nhưng cứng đờ, khẽ vẫy tay với Thân Hướng Diễn, ra hiệu anh lại gần.

Thân Hướng Diễn đạp xe đến bên cô, thấy phản ứng của cô, nhàn nhạt nói: “Lúc nãy cậu thấy rồi đấy, tôi đâu có hại cậu, giờ thig tin tôi rồi chứ?”

“Tin rồi.” Khổng Thư đáp gọn hai chữ, đi đến bên lề đường ngồi xuống, nhìn chằm chằm mặt đất không nói gì.

Lúc này trong lòng cô ngổn ngang trăm mối, bao câu hỏi ập đến, nhưng nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu, buồn bực, rối ren, còn xen lẫn cảm giác bất lực và tuyệt vọng.

“Tôi biết bây giờ cậu cảm thấy thế nào.”

Thân Hướng Diễn ngồi xuống cạnh cô, lại liếc nhìn điện thoại lần nữa.

“Cũng không phải cậu chết, làm sao cậu biết được cảm giác của tôi chứ?”

Khổng Thư yếu ớt đáp.

Hình ảnh cái chết vẫn hiện rõ mồn một trong đầu, cô muốn khóc mà cũng khóc không nổi.

Thân Hướng Diễn mấp máy môi, định an ủi vài câu nhưng rồi lại thôi.

Với anh, an ủi chỉ là lãng phí thời gian, anh nên tận dụng thời gian để cùng Khổng Thư phân tích rõ tình hình hiện tại.

“Trong ký ức của cậu, cậu đã chết mấy lần rồi?”

Thân Hướng Diễn đi thẳng vào vấn đề.

Dù tâm trạng Khổng Thư cực kỳ suy sụp, đầu óc vẫn vận hành bình thường, cô nghĩ ngợi: “Năm lần.”

“Năm lần…”

Thân Hướng Diễn lặp lại, nhìn thẳng về phía trước, nhanh chóng điểm lại trong đầu.

“Trong ký ức của tôi, cậu đã chết mười bảy lần rồi.”

Có lẽ vì giọng điệu của anh quá bình thản, Khổng Thư còn tưởng mình nghe nhầm, vài giây sau, cô hít một hơi thật sâu, quay ngoắt đầu nhìn anh.

“Bao nhiêu lần?”

“Mười bảy lần.”

Thân Hướng Diễn nhấn mạnh lại lần nữa: “Cộng với năm lần trong trí nhớ của cậu, tất cả là mười bảy lần.”

“Mười… mười bảy lần?!”

Khổng Thư sững sờ đến không thể tả, nói cũng không trôi chảy.

“Lúc đầu tôi cũng không biết nên làm gì, sau đấy tôi mới phát hiện, ngay khoảnh khắc cậu ngừng thở, thời gian sẽ quay ngược, tôi bắt đầu thử cứu cậu, cố gắng thoát khỏi vòng lặp quái quỷ này, tiếc là lần nào cũng thất bại.”

Thân Hướng Diễn ngừng một chút, quay sang nhìn cô: “Khổng Thư, chuyện này đã vượt xa những gì tôi có thể hiểu, tôi cần cậu cùng tôi làm rõ tình hình hiện tại.”

Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh của Thân Hướng Diễn, nội tâm gần như suy sụp của Khổng Thư đột nhiên bình ổn lại rất nhiều, như thể nắm được cọng rơm cứu mạng, lại vừa như được xoa dịu trong âm thầm.

Cô chợt nhớ ra, Thân Hướng Diễn vốn là người như vậy.

Dù ở trong hoàn cảnh nào, anh vẫn luôn giữ được sự bình tĩnh phi thường, có thể lý trí giải quyết mọi vấn đề.

Đó cũng là một trong những lý do khiến cô thích anh.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc