Một Ngày Trốn Thoát

Chương 2: Vòng lặp (2)

Trước Sau

break

Khi Khổng Thư đi tới ngã tư thì đang là đèn đỏ.

Cô dừng lại sau vạch kẻ đường, chờ đèn xanh, trong cơn mơ hồ, cô cảm thấy khung cảnh này quen thuộc như thể đã từng thấy trong mơ.

Nhưng cô thường hay có loại ảo giác như vậy nên cũng không suy nghĩ nhiều, bắt đầu cân nhắc xem lát nữa gặp Thân Hướng Diễn thì nên thể hiện thế nào cho ổn.

Đang mải suy nghĩ, Khổng Thư bỗng vô thức liếc nhìn sang bên trái.

Bên kia đường, Thân Hướng Diễn đang phóng xe đạp lao về phía cô, tốc độ cực nhanh.

Khổng Thư sững người.

Nhưng cô sững người không phải vì sự xuất hiện của Thân Hướng Diễn.

Mà là vì cảnh tượng này khiến cô có cảm giác nó đã thực sự từng xảy ra.

Là trong mơ sao?

Cô chết đứng tại chỗ, bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ, cố gắng phân tách giữa mơ và thực.

Lúc này, Thân Hướng Diễn đã tới trước mặt cô, nhanh chóng nhảy xuống xe, vươn tay ra.

Khổng Thư nghĩ thầm, nếu không có gì bất ngờ thì chắc chắn sẽ có bất ngờ xảy ra.

Ngay sau đó, Thân Hướng Diễn đẩy mạnh cô ra giữa đường.

Bên tai vang lên tiếng còi xe quen thuộc.

Ầm!

Khi cơn đau dữ dội lan khắp toàn thân, Khổng Thư mới nhận ra đây không phải mơ.

Cô gắng dùng chút sức lực cuối cùng để nhìn về phía Thân Hướng Diễn, anh vẫn đứng đó, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.

Vài giây sau, Khổng Thư chết lần hai.

...

Mùng một tháng tám.

Khổng Thư bước đi trên con đường trồng cây long nhãn, tay ôm cái trán đau âm ỉ, cô nhấc chân, nhẹ nhàng tránh khỏi viên gạch lát đỏ nhô lên.

Bỗng nhiên, cô dừng lại, cúi đầu nhìn viên gạch đó.

Sao cô lại biết viên gạch này nhô lên?

Shh...

Tới ngã tư, đèn đỏ.

Khổng Thư cau mày, nhìn chằm chằm vào đèn đỏ, ngẩn người.

Một vài mảnh ký ức hỗn loạn bất chợt ùa tới, cảm giác đau đớn khi bị xe đâm cũng trở lại rõ mồn một.

Đồng tử cô co rút, hít một hơi, vội quay đầu sang trái.

Thân Hướng Diễn đã ở ngay trước mắt!

Trước kia, mỗi lần anh đạp xe tiến tới đều như thiên thần hạ phàm, đẹp trai không gì sánh được.

Nhưng giờ đây, Thân Hướng Diễn lại giống như tử thần đội lốt thiên thần, mang theo mây đen cuồn cuộn từ chân trời, đang tới đòi mạng cô!

Khổng Thư muốn bỏ chạy, nhưng vì quá sợ hãi nên toàn thân cứng đờ.

Ánh mắt của Thân Hướng Diễn khóa chặt vào cô, sau đó là một chuỗi hành động thuần thục.

Phanh xe, vứt xe, vươn tay, đẩy mạnh...

Y như lần trước.

“Đ-đợi đã!”

Khổng Thư gân giọng kêu lên.

Nhưng đã quá muộn, cơ thể cô như mất kiểm soát bay ngược ra sau. Khổng Thư trợn to mắt, không thể tin nổi mà nhìn về phía Thân Hướng Diễn.

Tay Thân Hướng Diễn vẫn còn giơ giữa không trung, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Ầm! Tiếng còi xe vang vọng xuyên qua đầu Khổng Thư.

Cảm giác quen thuộc này...

Khổng Thư nằm giữa đường, cảm nhận sức lực đang dần rời khỏi cơ thể, nhưng lần này, cô không còn sợ hãi như trước.

Thay vào đó, cô thấy tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cô sắp chết rồi, bị Thân Hướng Diễn giết chết, nhưng điều kỳ lạ là cô lại sống lại.

Ý thức dần trở nên mơ hồ, Khổng Thư không thể hiểu nổi, cũng không nghĩ thông được, cô vùng vẫy nhìn về phía Thân Hướng Diễn.

Lần này, Thân Hướng Diễn không còn đứng yên tại chỗ nữa mà lập tức chạy về phía cô, miệng mấp máy như đang nói gì đó.

Nhìn khẩu hình, chắc là Thân Hướng Diễn đang gọi tên cô.

“Khổng Thư!”

Khổng Thư chết lần ba.

...

Mùng một tháng tám.

Khổng Thư đứng trên con đường trồng cây long não, ký ức kỳ quái như những mảnh ghép dần ghép lại trong đầu cô, hai chân mềm nhũn, cô ngồi phịch xuống đất.

Nhìn viên gạch đỏ nhô lên dưới chân, Khổng Thư mím môi, nhíu mày, suýt nữa bật khóc, cô vội chớp mắt mấy cái, nén nước mắt lại.

Khổng Thư dần bình tĩnh lại, cẩn thận hồi tưởng, hai lần chết trước rõ ràng không phải là mơ, cảm giác bị xe đâm vẫn còn hiện rõ mồn một, đau đớn đến mức khó có thể chịu đựng nổi. Nhưng điều khiến cô càng không thể chấp nhận hơn là Thân Hướng Diễn đã đẩy cô vào chỗ chết.

Dựa vào đâu mà đẩy cô?

Chẳng lẽ chỉ vì cô từng tỏ tình với Thân Hướng Diễn?

Rõ ràng là cô bị từ chối cơ mà, nếu muốn đẩy thì cũng phải là cô đẩy tên khốn Thân Hướng Diễn kia chứ, tại sao lại là cô bị xe tông?!

Càng nghĩ càng giận, nỗi oán hận Thân Hướng Diễn lấn át cả nỗi sợ cái chết.

Cô bật dậy khỏi mặt đất, chạy nhanh về phía ngã tư, định hỏi cho ra lẽ, rốt cuộc tại sao Thân Hướng Diễn lại giết cô!

Tới ngã tư, vẫn là đèn đỏ.

Nhưng lần này, Khổng Thư không bước về phía vạch kẻ đường mà dừng lại trên vỉa hè, tay ôm chặt lấy cột đèn giao thông.

Một lát sau, Thân Hướng Diễn xuất hiện, đạp xe đi tới.

Khổng Thư ôm chặt cột đèn, tim cô đập dồn dập như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Nhưng lần này, Thân Hướng Diễn lại chạy xe với tốc độ bình thường, dừng ngay trước mặt cô.

Anh móc điện thoại trong túi ra nhìn một cái, sau đó dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô.

Thế nhưng vì quá căng thẳng nên Khổng Thư không nhận ra sự khác thường trong ánh mắt anh, cô đỏ mặt, vừa tức vừa sợ.

“Thân Hướng Diễn, năm đó cậu từ chối lời tỏ tình của tôi thì thôi đi, sao giờ còn muốn lấy mạng tôi nữa? Tôi có thù có oán gì với cậu chứ?!”

Thân Hướng Diễn sửng sốt, trợn tròn mắt: “Cậu nhớ lại rồi?”

Nhớ gì cơ?

Khổng Thư bị câu hỏi của anh làm cho bối rối.

Cô còn chưa kịp hỏi rõ thì bỗng cảm thấy cột đèn giao thông lắc nhẹ.

Sắc mặt Thân Hướng Diễn lập tức thay đổi, bước nhanh tới trước, nắm lấy cổ tay cô, cố gắng gỡ tay cô ra khỏi cột đèn.

Lại định đẩy mình à?!

“Cậu!”

Khổng Thư còn chưa kịp nói hết, cả người đã ngã ngửa ra sau.

Trong lúc hoảng loạn, cô túm chặt lấy tay Thân Hướng Diễn, hai người cùng ngã nhào xuống đất.

Rầm!

Ngay khoảnh khắc ngã xuống, tiếng tấm tôn va đập vang lên gần đó, hình như có vật gì đó rơi xuống đất.

Khổng Thư chưa kịp nhìn xem là gì thì phía sau đầu đã đập mạnh vào lề đường, va thẳng vào tủy não.

Mắt trợn trắng, đầu ngoẹo sang một bên, cô lại chết rồi.

Trước khi chết, thứ cuối cùng mất đi là thính giác, trước giờ Khổng Thư luôn cho rằng lý thuyết đó không thể kiểm chứng.

Nhưng giờ thì cô biết rồi.

Vì cô nghe thấy Thân Hướng Diễn chửi một câu: “Vl! Như này cũng chết được?!”

Khổng Thư chết lần bốn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc