[Không phải truyện tiết tấu nhanh, không nữ cường, không nam cường; dàn nhân vật chính đều thuộc tuýp trưởng thành dần dần. Không nhìn bằng góc nhìn Thượng Đế, không có hệ thống, không có “bàn tay vàng”. Nhân vật và cốt truyện có nhiều chi tiết ẩn, nhiều cú ngoặt bất ngờ, một số manh mối được cài cắm từ rất sớm. Đây là một tác phẩm dài để luyện viết, mong các độc giả góp ý nhiều hơn. Nếu phát hiện bất kỳ bug hoặc chi tiết nào gây khó chịu, xin cứ thẳng thắn nói trong phần bình luận, tôi sẽ sửa lại.]
…
[Vì sao vòng lặp bắt đầu, rồi vì sao lại kết thúc?]
Mùng 1 tháng 8.
Mây đen dày đặc, không khí oi bức và ẩm ướt như thể sắp mưa.
Khổng Thư đi trên con đường trồng đầy cây long não, tay kéo cổ áo quạt qua quạt lại, nhưng ngay cả gió quạt ra cũng nóng hầm hập, cô đành thả tay xuống, chưa đi được mấy bước thì bị vấp phải viên gạch đỏ nhô lên trên mặt đường, loạng choạng mấy cái, suýt nữa là ngã nhào.
Sau khi đứng vững, Khổng Thư cau mày quay đầu liếc nhìn viên gạch kia, nhưng rồi cũng chẳng để tâm, cô đưa tay lau đi lớp mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi, tiện thể liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Một giờ rồi.
Xong đời, cô đến muộn rồi.
…
Kể từ sau khi tốt nghiệp cấp ba cách đây hai năm, group lớp A1 im lìm như nhà xác, ngay cả những người trước giờ vốn nói cũng chẳng còn thấy động tĩnh.
Kông Thư vốn tưởng khung chat của nhóm lớp sẽ không bao giờ xuất hiện lại trong giao diện trò chuyện trên điện thoại cô nữa.
Cho đến tối qua, lớp trưởng đột nhiên lên tiếng trong nhóm.
[Mọi người ơi, thầy chủ nhiệm chuyển tiền quỹ lớp cho tớ, tớ đếm thử thì thấy vẫn còn khá nhiều, chúng mình hai năm rồi chưa gặp nhau, có muốn lấy tiền quỹ lớp tổ chức một buổi tụ họp ăn uống gì đó không?]
Vừa nói xong, nhóm lớp lập tức bùng nổ.
[Thật không đó? Tớ ở nhà rảnh quá, game cũng chán luôn rồi…]
[Phải đi chứ, ngày mai mấy giờ vậy?]
[Tụ họp ở đâu? Thầy chủ nhiệm có tới không?]
[…]
Lớp trưởng: [Vậy thì 1 giờ chiều mai đi, tụ họp ở quán “Nhất Nhật Thực Phủ” gần trường nhé, thầy chủ nhiệm đi du lịch rồi nên không tới được, mọi người trong lớp cố gắng đến đầy đủ nha, ai đi thì bấm 1, tớ thống kê số lượng.]
[1.]
[1111.]
[2.]
[…]
Trên khung chat, một đống con số liên tục lướt lên không ngừng.
Trong vô vàn tin nhắn trả lời, Khổng Thư ngay lập tức bắt được cái tên đó.
Thân Hướng Diễn: [1.]
Cô nhanh tay ấn vào màn hình, cố định khung chat tại tin nhắn có tên người đó.
Thân Hướng Diễn.
Chàng trai mà cô từng thích thầm suốt ba năm.
Mùa hè sau khi tốt nghiệp, cô lấy hết can đảm tỏ tình với Thân Hướng Diễn, nói ra hết bí mật cô cất giấu trong lòng suốt ba năm trời.
Kết quả là, Thân Hướng Diễn chẳng cần suy nghĩ gì, cứ thể từ chối thẳng thừng.
Lúc đó, Thân Hướng Diễn đút hai tay trong túi quần, cúi mắt nhìn cô, rõ ràng là một đôi mắt đào hoa sâu hút, xinh đẹp, vậy mà trong mắt lại chẳng có chút tình cảm nào.
Anh vẫn dùng cái giọng điệu lạnh nhạt và xa cách đó, nói rõ ràng từng câu từng chữ một: “Tôi không thích kiểu con gái nhút nhát rụt rè.”
Nhút nhát rụt rè.
Lần đầu tiên trong đời, Khổng Thư nghe thấy có người dùng từ đó để miêu tả cô.
Cô tự nhận mình không phải là người nhút nhát rụt rè, chỉ là khi đứng trước mặt Thân Hướng Diễn thì cô trở nên dè dặt, hướng nội hơn thôi.
Nhưng sau khi bị từ chối, đầu óc cô trống rỗng, chẳng thể nói được một lời phản bác nào.
Từ hôm đó, cô chưa từng gặp lại Thân Hướng Diễn, cũng dần dập tắt thứ tình cảm từng dành cho anh.
…
“Haizz…”
Hồi ức đau thương ùa về, Khổng Thư khẽ thở dài một tiếng.
Chỉ mới nghĩ tới việc lát nữa sẽ gặp lại Thân Hướng Diễn thôi mà cô đã bắt đầu thấy ngại rồi.
Khổng Thư tự an ủi bản thân: Không sao, mặt mình dày như tường thành, sóng to gió lớn gì cũng vượt qua được, Thân Hướng Diễn ấy à, chẳng là gì hết.
Chỉ có điều, giờ cô còn cách Nhất Nhật Thực Phủ mười mấy phút đi bộ nên đến trễ là chắc chắn rồi.
Nguyên nhân là vì cô biết sẽ gặp lại Thân Hướng Diễn nên trước khi ra khỏi nhà cô đã đặc biệt chải chuốt một phen, mặc váy hoa nhí dài màu trắng ngà, trang điểm nhẹ nhàng tự nhiên, còn đứng trước gương ngắm nghía hồi lâu…
Khổng Thư bước nhanh hơn, không muốn vì đến trễ mà trở thành tâm điểm của buổi họp lớp, đặc biệt là không muốn để Thân Hướng Diễn chú ý đến mình vì lý do như vậy.
Giờ này xe cộ trên đường thưa thớt, chỉ có vài chiếc thỉnh thoảng lại phóng vụt qua tạo ra tiếng gió, người đi bộ lại càng ít, lác đác chẳng mấy ai.
Khổng Thư đi đến ngã tư, gặp đèn đỏ.
Đoạn đường này là đường chính, lòng đường rất rộng, nên đèn đỏ cũng lâu hơn bình thường.
Cô đứng sau vạch kẻ trắng, trong đầu đang suy nghĩ không biết lát nữa gặp lại Thân Hướng Diễn thì nên tỏ thái độ thế nào cho phù hợp.
Nên giả vờ lạnh lùng, coi như không thấy?
Hay cứ tự nhiên chào hỏi như chưa từng có gì xảy ra?
Đang rối rắm, Khổng Thư quay đầu nhìn sang bên trái thì chợt thấy một bóng người quen thuộc, tim cô đập loạn nhịp.
Cái gọi là định luật Murphy là vậy, càng không muốn chuyện gì xảy ra thì nó lại càng xảy ra.
Cô càng không muốn gặp Thân Hướng Diễn thì anh lại cứ xuất hiện.
Thân Hướng Diễn đang đạp một chiếc xe địa hình, mặc áo thun trắng và quần jeans đen, từ xa nhìn lại, làn da trắng đến mức phát sáng, khi đạp xe tóc mái trước trán bị gió thổi bay bay, toát lên vẻ phong độ đầy sức sống.
Khoảnh khắc ấy, Khổng Thư như được trở lại mùa hè bốn năm trước.
Nhắc đến mùa hè năm đó…
Khoan đã?
Khổng Thư sững người.
Tại sao Thân Hướng Diễn lại đạp xe thẳng về phía cô?
Còn không giảm tốc?
Lại càng lúc càng nhanh?!
Càng lúc khuôn mặt ấy càng đến gần, cô tiến lên theo bản năng, tránh xe của Thân Hướng Diễn.
Chỉ nghe một tiếng phanh gấp chói tai, Thân Hướng Diễn đạp mạnh chân xuống đất, ép xe phanh lại, bánh xe địa hình nghiêng hẳn qua một bên, ma sát dữ dội với mặt đường, tóe lửa.
Mắt thấy sắp đâm trúng cô, Thân Hướng Diễn buông tay khỏi ghi đông, nhảy khỏi xe, vươn tay về phía cô.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Trước khi Khổng Thư kịp phản ứng, tay Thân Hướng Diễn đã đặt lên người cô rồi đẩy mạnh một cái.
Lực rất mạnh, đến mức cô nghi ngờ không biết có phải ngày nào anh cũng tập tạ không ngừng nghỉ hay không.
Hai chân của Khổng Thư rời khỏi mặt đất, cả người bay thẳng tới giữa vạch kẻ đường, cùng lúc đó, bên tai vang lên tiếng còi xe chói tai như muốn xé rách màng nhĩ.
Rầm!
Nương theo tiếng va chạm nặng nề, một chiếc xe tải đâm trúng Khổng Thư, hất cô bay đi mấy chục mét.
Trời đất đảo lộn, cảnh vật trước mắt vụn vỡ thành từng mảnh, Khổng Thư như một con diều giấy, rơi mạnh xuống chính giữa ngã tư đường, khắp cơ thể truyền đến những cơn đau dữ dội, cô nhìn lên bầu trời, một dòng chất lỏng nóng hổi chảy qua mắt, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ, tiếng ù tai xuyên thẳng qua đại não, oong oong không dứt.
Đau quá…
Nhìn mây đen âm u trên bầu trời, trong đầu Khổng Thư chợt lóe lên rất nhiều khung cảnh.
Cô nhớ ba, nhớ mẹ, nhớ món khoai lang chiên đường…
Ngay khoảnh khắc trước khi mất ý thức, cô nhìn thấy Thân Hướng Diễn.
Anh đứng sau vạch kẻ trắng, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Còn phức tạp đến mức nào… Thì cô không nhìn thấu được.
Vài giây sau, Khổng Thư chết, hưởng dương 20 tuổi.
…
Mùng 1 tháng 8.
Mây đen dày đặc, không khí ẩm thấp oi bức.
Khổng Thư đi trên con đường trồng cây long não, vừa định giơ tay kéo cổ áo quạt vài cái thì bị vấp phải viên gạch đỏ trồi lên, loạng choạng mấy bước mới đứng vững.
Cô quay đầu nhìn “thủ phạm” vừa khiến mình bị vấp, nghĩ lại mà sợ.
Trên đường, Khổng Thư cứ cảm thấy cơ thể khó chịu, đầu óc mơ màng, hai bên thái dương giật liên hồi.
Chẳng lẽ là do giấc mơ đêm qua khiến cô bồn chồn lo lắng?
Cô mơ thấy Thân Hướng Diễn đẩy cô ra giữa đường, giấc mơ đó chân thực đến mức như thể cô thực sự đã chết một lần rồi.
Chắc là do hôm qua cứ nghĩ về buổi họp lớp mãi nên ban ngày mới nghĩ gì ban đêm mơ nấy thôi.