Có một chút.
Vỏn vẹn ba chữ, ngắn gọn súc tích.
Trên bầu trời lại vang lên một tiếng sấm ì ầm, hoàn mỹ giải thích tâm trạng hiện tại của Khổng Thư.
“Tôi chẳng có gì đáng để người khác thích cả, cậu thôi đi thì hơn."
Thân Hướng Diễn dường như không nhận ra lời mình nói sắc bén tới nhường nào, vẫn không buông tha.
“Đợi buổi họp lớp hôm nay kết thúc, chắc kiếp này hai chúng ta sẽ không còn gặp lại nữa, chuyện này coi như là kết thúc, bất kể trước kia thế nào, sau này hai ta cũng chẳng còn bất kỳ liên quan gì…”
Năm đó, miệng lưỡi độc địa của Thân Hướng Diễn nổi danh nhất trường Nhất trung Nghi Xuyên, nghe đồn anh chẳng cần nói tục vẫn có thể nói tới mức khiến người khác khóc ròng.
“Đừng nói nữa.” Khổng Thư cắt ngang lời anh, cổ họng như nghẹn lại: “Ai nói tôi còn thích cậu? Cậu đừng tự luyến nữa.”
Nghe cô nói vậy, ánh mắt Thân Hướng Diễn thoáng trở nên phức tạp, khó lòng đoán được, anh khẽ nở một nụ cười: “Không thích là tốt, đỡ phải để tôi…”
Còn chưa nói hết câu, bầu trời bỗng chốc sấm chớp đùng đoàng, chớp giật sấm rền, mãnh liệt như tận thế ập đến, khiến người ta nghẹt thở, gió cuốn bụi đất tạo thành những xoáy nhỏ, bụi mù mịt, hai người đồng thời nhắm mắt lại, giơ tay dụi mắt.
Một tia chớp xé ngang trời đánh xuống, theo thân cây to thẳng tắp giáng trúng Khổng Thư.
Khổng Thư chỉ cảm thấy một cơn tê dại chạy từ chân lên tới đầu, tim đau nhói dữ dội, còn chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.
Khổng Thư chết lần sáu.
Dư âm khi bị sét đánh còn kinh khủng hơn bị xe đâm không chỉ một lần, Khổng Thư quỳ rạp xuống đất, hai tay chống xuống nền đường, tai oong oong, miệng khô khốc nôn khan.
Cô ngẩng đầu, choáng váng nhìn quanh một lượt.
Vẫn là ngã tư, vẫn là đèn đỏ.
“Má nó… Ọe…”
Thân Hướng Diễn đạp xe từ ngã tư lao tới, vội vàng xuống xe, ngồi xổm bên cạnh cô, vẻ mặt lo lắng: “Cậu không sao chứ?”
Anh đưa tay định vỗ lưng Khổng Thư nhưng bị cô hất ra.
“Đừng đụng vào tôi!”
Thân Hướng Diễn khựng lại, lặng lẽ rút tay về: “Xem ra thời gian chết không phải là một giờ đúng, là tôi đoán sai.”
Anh dừng một chút, lại nói: “Đây đã là lần thứ mười tám rồi, chúng ta lại quay về ngã tư này, có lẽ vấn đề không nằm ở thời gian, mà là có một sự kiện then chốt nào đó kích hoạt cái chết của cậu, giống như điều kiện tử vong trong mấy trò chơi vô hạn ấy…”
Thế nhưng lúc này Khổng Thư không muốn nghe phân tích lý trí của anh, chỉ muốn tặng Thân Hướng Diễn một cái lườm.
Cô chống tay đứng dậy, hít sâu một hơi, cảm giác bị sét đánh cũng dần tan đi.
“Tôi đã làm gì sai chứ…” Khổng Thư thất thần nhìn về một hướng, chậm rãi bước đi, thậm chí còn chẳng buồn để ý đến đèn đỏ, cứ thế băng qua đường.
“Khổng Thư?” Thân Hướng Diễn hơi luống cuống: “Cậu tính làm gì?”
Bíp bíp bíp!!!
Tiếng còi xe tải vang lên dồn dập bên tai Khổng Thư.
Thế nhưng Khổng Thư chẳng buồn để tâm.
Dù sao thì cũng sẽ lặp lại lần nữa, cô còn sợ cái gì?
Cùng lắm thì hồn về Tây Thiên, mệnh tận Hoàng Tuyền!
Thế nhưng chiếc xe tải lại phanh gấp ngay trước mặt cô, dừng lại.
“Muốn chết à!”
Tài xế xe tải hạ cửa kính, thò nửa người ra ngoài, mắng om sòm: “Không thấy đèn đỏ mà cũng băng qua đường à! Có muốn chết cũng đừng chết trước xe tôi! Mắt mọc để làm cảnh à?!”
Nghe tài xế chửi, Khổng Thư lập tức bừng tỉnh, vẻ mặt chết lặng có chút dao động.
Giờ không phải lúc tự buông xuôi!
Khổng Thư chạy tới bên xe tải, hai tay bám chặt cửa kính, lớn tiếng: “Bác tài, bác cũng bị kẹt trong vòng lặp đúng không?! Bác còn nhớ mấy lần trước đã đâm chết cháu không? Cháu bị bác đâm chết hơn chục lần rồi, bác có ấn tượng gì không? Có phải bác cũng bị mắc kẹt ở ngã tư này không thoát ra được không?!”
Tài xế bị loạt câu hỏi dồn dập, chẳng đầu chẳng đuôi gì của cô làm cho ngơ ngác.
Ông ta nhìn Khổng Thư như nhìn bệnh nhân tâm thần, trong lòng có hơi sợ.
Một cô gái mặc váy trắng, chạy tới trước đầu xe la hét toàn “chết chết chết”, nếu không phải đang ban ngày thì có khi ông ta đã bị dọa rớt hồn rồi.
“Thần kinh à, tránh ra!” Tài xế vội bấm nút kéo cửa sổ xe lên, định đóng lại.
Nhưng Khổng Thư vẫn bám chặt không buông: “Bác tài nghĩ kỹ lại đi, biết đâu nhớ ra thì sao!”
“Khổng Thư!”
Thân Hướng Diễn vội vàng kéo cô ra, giữ cô tránh xa chiếc xe tải: “Đừng hỏi nữa, nhìn là biết ông ấy không biết gì rồi!”
Tài xế thấy vậy liền nhanh chóng kéo cửa sổ xe lên rồi lái đi.
Mắt Khổng Thư đỏ hoe, hai tay che nửa khuôn mặt, có chút sụp đổ nói: “Rốt cuộc kiếp trước tôi đã tạo cái nghiệp gì thế này…”
Thấy cảm xúc của Khổng Thư sắp không khống chế được nữa, Thân Hướng Diễn đang định mở miệng an ủi thì nghe Khổng Thư nói tiếp: “Rốt cuộc tôi đã làm cái gì sai mà lại bị kẹt trong vòng lặp với cậu, đổi người khác cũng được mà, tại sao…”
Thân Hướng Diễn: “…”
Khổng Thư than thân trách phận mấy phút rồi mới bình tĩnh lại, nghiêm túc nhìn Thân Hướng Diễn: “Vừa nãy cậu nói cái điều kiện kích hoạt cái chết kia là sao?”
Đối mặt với chuyển biến cảm xúc đột ngột của Khổng Thư, Thân Hướng Diễn có hơi bất ngờ.
Đúng là khó lường thật.
Anh mím môi, suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Giống như trong mấy trò chơi vô hạn, nếu tôi lỡ nói sai một câu thì có thể sẽ chết, hoặc chạm vào thứ gì đó không nên chạm cũng có thể dẫn tới cái chết, rồi tất cả bắt đầu lại.”
“Ý cậu là, bây giờ chúng ta giống như đang ở trong một trò chơi?”
“Có thể hiểu như vậy, tóm lại, thời gian chắc chắn không phải là yếu tố khiến cậu chết.” Thân Hướng Diễn nói rồi đưa điện thoại ra cho cô xem.
Bây giờ là 13:01.
Đã quá một giờ.
“Không phải do thời gian, vậy điều kiện dẫn đến cái chết của tôi là gì?”
Khổng Thư nhíu mày trầm tư, cố gắng nhớ lại những lần mình chết trước đó, dường như cũng chẳng có gì có thể gọi là “điều kiện kích hoạt”.
“Tôi cũng đang nghĩ, nhưng chưa có manh mối gì.”
Thân Hướng Diễn khoanh tay trước ngực, mắt nhìn chằm chằm mặt đất, đến cả tốc độ chớp mắt cũng trở nên chậm một cách bất thường.
Khổng Thư biết, mỗi khi Thân Hướng Diễn chìm vào suy nghĩ, anh sẽ nhìn chằm chằm vào một chỗ rất lâu không nhúc nhích.
Có một lần, Thân Hướng Diễn ngồi ở chỗ của mình, nhìn chằm chằm một nữ sinh một hồi lâu, đến mức đối phương cũng cảm nhận được ánh mắt của anh.
Lúc đó, Khổng Thư còn tưởng anh thích cô gái kia, sau này mới biết Thân Hướng Diễn lúc ấy chỉ đang mải suy nghĩ, đến mức không nhận ra mình đang nhìn người ta trân trối.
Ba năm thích Thân Hướng Diễn, Khổng Thư đã âm thầm ghi nhớ hết sở thích và thói quen của anh, khi đó Thân Hướng Diễn được cô phủ lên một lớp filter đặc biệt.
Nhưng giờ đây, Khổng Thư nhận ra, dường như cô chưa từng thật sự hiểu Thân Hướng Diễn là người như thế nào.