Khổng Thư đứng ở ngoài rìa hàng thứ hai, là một trong những vị trí không mấy nổi bật trong bức ảnh.
Lớp trưởng đặt điện thoại lên giá đỡ rồi đi về chỗ của mình.
“Cả nhà ơi, tớ đã cài chế độ chụp 10 bức liên tiếp, sau khi tớ đếm ba hai, chúng ta cùng hét thật to A1! Sau đó thì tùy ý!”
“Không vấn đề gì!”
Vương Trạch Dự khoác vai của Thân Hướng Diễn, nghiêng đầu nhìn về phía trước, nơi có Đỗ Nhàn, rồi quay lại cười tươi, để lộ hàm răng trắng sáng.
Lớp trưởng nói: “Ba…”
“Hai…”
Mọi người đồng thanh hô: “A1!!!”
Tiếng “cạch cạch” của điện thoại liên tiếp vang lên, chụp được mười bức ảnh. Trong mỗi bức ảnh, nét mặt của mọi người đều có sự thay đổi nhỏ.
Đến bức ảnh cuối cùng, Khổng Thư quay đầu nhìn về phía sau lớp, vô tình chạm phải ánh mắt của Thân Hướng Diễn. Cả hai nhìn nhau, khoảnh khắc ấy mãi mãi được lưu giữ trong bức ảnh cuối cùng.
Sau khi chụp xong, Vương Trạch Dự lại quay sang giỡn với Đỗ Nhàn, nghịch tóc của cô ấy rồi chạy đi khiến Đỗ Nhàn tức giận đuổi theo.
“Vương Trạch Dự, đứng lại cho tôi!”
Cả hai từ trong lớp chạy ra ngoài hành lang, rồi lại từ hành lang chạy vào lớp, tiếp tục đuổi nhau như thế…
Thế nhưng, cả lớp không ai thấy lạ, ngược lại, mọi người còn cảm thấy rất thân quen khi thấy họ lại đuổi nhau như vậy.
Khổng Thư lùi về một góc, đứng dựa vào cửa sau của lớp, mắt nhìn xung quanh, suy đoán xem trong lớp có ai có “quan hệ”.
Khi ánh mắt cô dừng lại ở chỗ Thân Hướng Diễn, cô phát hiện anh đang đứng cạnh cửa sổ, nói chuyện với Trần Thoại Thư.
Vì họ quay lưng về phía cô, Khổng Thư không thể nghe được họ đang nói gì, chỉ thấy Trần Thoại Thư cười ngả nghiêng, vai cũng rung lên vì cười.
“Khổng Thư, tóc của cậu dài hơn nhiều rồi.”
Không biết lớp trưởng đã đứng bên cạnh cô từ khi nào, dựa vào tường, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, thong thả lau mồ hôi trên trán, từng cử động của cậu ấy đều toát lên vẻ thanh lịch và tao nhã.
Khổng Thư hơi bất ngờ, chưa kịp phản ứng lại.
“À…”
Cô đưa tay sờ tóc: “Tóc dài hơn hồi cấp ba nhưng cũng không phải quá dài.”
“Tớ nhớ là cậu học luật ở đại học Nghi Xuyên.” Lớp trưởng cười khẽ, giọng nói dịu dàng.
Khổng Thư lại ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”
Cô chưa bao giờ nói với ai về trường đại học và chuyên ngành của mình, vậy mà dường như ai cũng biết.
Nếu là Thân Hướng Diễn biết thì còn có thể hiểu nhưng sao lớp trưởng cũng biết?
Bất giác cảm thấy tự hào.
Lớp trưởng chỉnh lại kính mắt rồi nói: “Tất nhiên là biết, tớ là lớp trưởng mà. Lúc tốt nghiệp, tớ phụ trách ghi lại nơi học tập của các bạn sau này.”
Khổng Thư ngẩn ra: “Nhưng tớ nghe nói… Là Thân Hướng Diễn phụ trách?”
“Ai nói vậy?” Lớp trưởng nghe xong, mặt lộ vẻ không vui: “Bảng thông tin tốt nghiệp là do tớ làm trong phòng của thầy chủ nhiệm, Thân Hướng Diễn chỉ đến lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp thôi, không giúp đỡ gì cả.”
Lớp trưởng không có lý do gì để lừa cô, Khổng Thư liếc qua Thân Hướng Diễn.
Anh lại lừa cô.
Nhớ lại lần Thân Hướng Diễn nói dối chủ quán ở tiệm ăn, sắc mặt không thay đổi một chút nào, cô cũng đoán ra được lời anh nói chằng có bao nhiêu câu là thật.
Thuận miệng bịa chuyện là sở trường của Thân Hướng Diễn.
Lớp trưởng hừ một tiếng, nhìn về phía Thân Hướng Diễn, mặt đầy không hài lòng: “Chắc chắn là cậu ấy nói vậy đúng không, Thân Hướng Diễn cứ ỷ vào mối quan hệ với thầy chủ nhiệm, cái gì tốt cũng ôm vào mình.”
“Hoặc cũng có thể là tớ nghe nhầm…”
Khổng Thư khẽ mím môi, nhanh chóng chuyển đề tài: “Lớp trưởng, cậu biết trong lớp mình có ai có người thân làm ở cục đăng kiểm xe không?”
“Cục đăng kiểm?” Lớp trưởng nhìn cô, nghi hoặc: “Tớ không rõ, cậu hỏi cái này làm gì?”
“Cũng không có gì đâu…”
Khổng Thư cảm thấy chuyện này không có gì phải giấu giếm, liền nói thẳng với lớp trưởng: “Chỉ là muốn nhờ người kiểm tra thông tin xe giúp thôi.”
Lớp trưởng suy nghĩ một chút: “Là xe của người nhà cậu à?”
Khổng Thư lắc đầu: “Không phải, tớ không quen với chủ xe.”
“Vậy chắc không được đâu, dù có người quen làm trong cục đăng kiểm thì họ cũng sẽ không kiểm tra giúp đâu. Kiểm tra thông tin xe phải có căn cước công dân của chủ xe, nếu tự tiện kiểm tra như vậy thì có thể mất việc đấy.”
“Cũng đúng…”
Khổng Thư cảm thấy mình đã quên mất điều này.
Dù là bạn bè thân thiết thì cũng không thể yêu cầu người ta mạo hiểm để giúp mình kiểm tra xe.
“Ngoài chuyện này ra, nếu cậu còn có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với tớ, nếu tớ giúp được, tớ sẽ giúp.”
Lớp trưởng mỉm cười, lấy điện thoại từ trong túi ra: “Hình như chúng ta chưa kết bạn, chỉ có trong nhóm chung thôi, kết bạn đi, sau này có gì cần liên lạc thì cũng tiện hơn.”
Khổng Thư không có lý do để từ chối, liền lấy điện thoại ra, tìm mã QR của mình, đưa lên trước mặt lớp trưởng.
Ngay khi lớp trưởng chuẩn bị quét mã, cửa sau bỗng bật mở.
Khổng Thư đang dựa cửa không kịp chuẩn bị, bị cửa đẩy mạnh ra, mặt cô đập vào giá sách ở bên cạnh.
Mũi cô như bị đè lệch, môi bị răng cắn phải, cảm giác đau nhói khiến nước mắt lập tức trào ra.
Cô lấy tay che mũi, đỏ mắt quay người lại.
Cả lớp lập tức im lặng, tất cả đều nhìn cô bằng ánh mắt khác thường.
Một dòng máu ấm từ lỗ mũi trái chảy ra, rồi phun trào như suối, dần dần thấm qua kẽ tay, ướt đẫm cả bàn tay.
Thấy vậy, Vương Trạch Dự hoảng hốt, ấp úng giải thích: “Tớ… Tớ không cố ý xô vào cửa đâu, tại Đỗ Nhàn đẩy tớ…”
Đỗ Nhàn thò đầu ra từ sau cửa, thấy Khổng Thư chảy máu mũi cũng ngây người.
“Khổng Thư, cậu không sao chứ?” Lớp trưởng vội vàng đưa khăn tay cho cô: “Đi ra chỗ vòi nước rửa sạch đi, tớ đi cùng cậu.”
Khổng Thư nhận lấy khăn tay, bịt mũi lại.
Lúc này, cô cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, tai ù đi.
Không biết từ khi nào, Thân Hướng Diễn đã lặng lẽ đi qua đám người, đến bên cạnh cô, không nói gì, tay anh vừa lớn vừa ấm áp, nhẹ nhàng đặt lên gáy cô, đầu cô hơi cúi xuống, tay kia nắm chặt sống mũi, dẫn cô đi về phía nhà vệ sinh.
“Thả lỏng, đừng lo lắng, hít thở bằng miệng là được.” Thân Hướng Diễn nhẹ nhàng nói.
“Chắc tớ không chết vì chảy máu mũi đâu nhỉ?”
Vì bị bịt mũi, Khổng Thư nói chuyện hơi khó khăn nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh, chỉ là nếm thấy vị mặn trong máu mũi nên mới hơi hoảng hốt.
Đùa, không phải là nước mũi trộn chung vào rồi đấy chứ?
Thân Hướng Diễn siết chặt tay lên sống mũi: “Vậy phải xử lý nhanh lên, tớ tạm thời không muốn vào vòng lặp lần nữa đâu.”
Khi đến nhà vệ sinh, Thân Hướng Diễn mở vòi nước, không chút ngần ngại vứt khăn tay đầy máu mũi vào thùng rác.
“Rửa nhẹ thôi, đừng dùng sức.”
Khổng Thư ngoan ngoãn làm theo, rửa sạch máu trên mũi và miệng, rồi chờ một chút, khi thấy máu đã ít đi, cô mới cảm thấy nhẹ nhõm.
“Không sao rồi, tránh được một kiếp.”
Cô cười khẽ, cảm thấy đầu óc hơi thiếu Oxi.
“Tới phòng y tế đi, môi cậu rách rồi, còn sưng lên nữa.” Thân Hướng Diễn nhìn môi cô, vẻ mặt đầy lo lắng.