Mặc dù nơi ở của Khổng Thư khá gần trường nhưng từ sau khi tốt nghiệp, cô chưa từng đi lại con đường trước cổng trường này. Nhiều nhất cũng chỉ là lúc đi ngang qua ngã tư, liếc mắt nhìn vào một chút.
Giờ đây, khi một lần nữa bước lên con đường quen thuộc ấy, dường như bước chân Khổng Thư trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.
Cô ngẩng đầu nhìn hàng cây long não phía trên, qua những tán lá đan xen, có thể nhìn thấy sắc xanh của bầu trời. Khóe môi Khổng Thư vô thức nhếch lên, tạm thời quên đi tình cảnh khó khăn hiện tại của mình.
“Tớ nhớ hồi cấp ba cậu là học sinh ngoại trú.” Thân Hướng Diễn đi phía ngoài vỉa hè, nghiêng đầu nhìn cô.
Khổng Thư nhẹ gật đầu: “Ừ, từ năm lớp 10 đã là học sinh ngoại trú, chưa từng ở ký túc xá.”
Nói rồi cô nghiêng đầu nhìn anh: “Cậu cũng vậy mà, chưa từng ở lại ký túc.”
Thân Hướng Diễn cười nhạt: “Nhà gần, đâu cần ở lại.”
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến trước cổng trường.
Vào kỳ nghỉ, ngoài bác bảo vệ thì trong trường vẫn luôn có thầy cô, cán bộ giáo vụ trực luân phiên nên lúc nào trong trường cũng có người.
Lúc này, ngoài cổng trường không còn thấy bóng dáng bạn cùng lớp nào, xem ra mọi người đã vào trong cả rồi.
Bác bảo vệ đang ngồi trên chiếc ghế thấp ngoài chốt gác. Trên mặc đồng phục bảo vệ đàng hoàng nhưng dưới lại mặc cái quần đùi rộng mát mẻ. Mắt lim dim, hai tay ôm lấy chân trái, bàn chân nhịp nhàng rung, miệng thì ngân nga một khúc dân ca Bắc Kinh, bên cạnh để một chiếc đài radio kiểu cũ màu đỏ nhưng lại không bật.
Chiếc radio ấy, không phát tiếng mà hay hơn là có.
Khổng Thư ấn tượng rất sâu sắc về bác bảo vệ này, học sinh thường gọi thân mật là “chú Phan”.
Từ nhiều năm trước, chốt bảo vệ của Trung học Nghi Xuyên đã nổi tiếng.
Người ta đồn rằng, chỉ cần có “Tứ đại thiên vương” trấn giữ thì đám lưu manh xung quanh đều không dám bén mảng. Trong trường mà có học sinh dám leo tường trốn học, “Tứ đại thiên vương” có thể đuổi đến tận nhà kéo cổ áo họ về trường.
“Tứ đại thiên vương” chính là bốn bác bảo vệ.
Chú Phan là một trong số đó.
Mỗi lần tan học, Khổng Thư đều thấy chú ấy ở chốt bảo vệ.
“Chú Phan!” Thân Hướng Diễn đột nhiên gọi lớn.
Nghe thấy tiêng gọi, chú Phan mở mắt, nhìn kỹ một lúc rồi ngờ ngợ nói ra một cái tên:
“Thân… Thân Hướng Diễn?”
Thân Hướng Diễn gật đầu, giọng điệu tùy tiện, lười biếng: “Là cháu đây. Chú Phan sao vậy? Lớn tuổi rồi? Mới hai năm không gặp đã không nhớ nổi tên cháu rồi à? Sắp lẫn rồi đúng không?”
Nghe giọng điệu quen thuộc ấy, chú Phan lập tức nhớ ra, lườm anh một cái: “Thằng nhóc này, vẫn hỗn như xưa!”
Nói rồi chú ấy lại nhìn sang Khổng Thư, người nãy giờ vẫn đứng yên không nói tiếng nào, ông ấy nhìn tới lui mà vẫn không nhận ra, liền cười đầy ẩn ý: “Cô gái này là bạn gái trên đại học của cháu hả?”
Khổng Thư vội xua tay, giải thích: “Không phải đâu ạ, cháu cũng học ở trường này, cùng lớp với cậu ấy.”
Việc chú Phan không nhớ cô là điều dễ hiểu. Khổng Thư luôn là kiểu học sinh tàng hình, lặng lẽ, không gây chuyện, cũng chẳng có điểm gì nổi bật khiến người khác nhớ mặt.
Thân Hướng Diễn tiếp lời: “Đúng đó, chú Phan, lúc nãy có một nhóm vào rồi, bọn cháu cùng lớp, chỉ là đi chậm nên không theo kịp.”
“À!” Chú Phan hiểu ra: “Hóa ra là học sinh lớp A1 à? Lớp mấy đứa nổi tiếng lắm, hơn bốn chục người, ai cũng đậu đại học, đến giờ thầy chủ nhiệm vẫn khoe khắp nơi, nói lớp A1 là lớp tốt nhất thầy ấy từng dạy!”
Nghe đến đây, Khổng Thư có phần nghi ngờ.
Ngày trước thầy chủ nhiệm lúc nào cũng mắng: “Các em là lứa tệ nhất tôi từng dạy!”
Câu này gần như khắc vào trong DNA của cô luôn rồi, cứ nhắc tới thầy chủ nhiệm là cô lại nhớ đến lời đó.
Lúc này, Đỗ Nhàn nhắn tin cho Khổng Thư, nói mọi người đã có mặt ở lớp, chuẩn bị chụp ảnh tập thể, giục cô đến nhanh.
Sau vài câu trò chuyện, chú Phan mở cổng trường cho hai người vào. Không nấn ná thêm, họ đi thẳng về phía tòa nhà dạy học.
Vừa vào trường, đập vào mắt là tòa nhà bảy tầng. Ở giữa là một chiếc đồng hồ lớn màu nâu sẫm, mỗi khi đến giờ tan học, tiếng chuông trầm vang khắp sân trường, thậm chí vọng tới cả nhà Khổng Thư.
Khổng Thư ngẩng đầu nhìn thời gian trên đồng hồ.
15:20.
Ánh mắt cô dừng lại ở một ô cửa sổ tầng bốn, chính là lớp học cũ, lớp A1.
Lúc học lớp 12, cô ngồi gần cửa sổ đó cho đến khi tốt nghiệp.
“Lâu rồi không quay lại.” Thân Hướng Diễn cũng đang nhìn về phía cửa sổ tầng bốn, nhẹ giọng nói: “Cảm giác như có gì đó thay đổi mà lại như chẳng có gì thay đổi.”
Khổng Thư cảm khái: “Tất nhiên là đã thay đổi rồi, dù là con người hay cảnh vật.”
Thứ duy nhất không thay đổi, chính là sự thay đổi.
Đúng lúc đó, cửa sổ bỗng bật mở ra, Vương Trạch Dự thò đầu ra, chống tay lên bậu cửa, gào lên: “Hai cậu có ổn không đấy! Ăn uống đến trễ, chụp ảnh cũng đến trễ, mau lên! Còn đợi hai cậu chụp ảnh thôi đó!”
Nghe vậy, hai người tăng tốc, bước vào tòa nhà.
Dù sao thì nhiệm vụ lần này của họ cũng không đơn giản chỉ là trở về trường cũ để hoài niệm.
Kỳ nghỉ đã gần một tháng. Tuy trường được dọn dẹp định kỳ nhưng trong không khí vẫn có mùi bụi và mùi gỗ phảng phất.
Lên đến tầng bốn, Khổng Thư đã thở không ra hơi. Cô mặc kệ tay vịn cầu thang có bụi hay không, khoác hẳn cánh tay lên, dồn trọng lượng cơ thể vào đó, lê bước leo nốt mấy bậc cuối.
Thân Hướng Diễn đã đứng sẵn ở tầng bốn, buông lời trêu chọc: “Lên đại học xong không tập tành gì cả à? Tay chân nhỏ xíu, leo bốn tầng cũng mệt, đến bà già tám mươi tuổi uống canxi còn khỏe hơn cậu.”
Khổng Thư lườm anh một cái, chẳng còn hơi mà đôi co.
Khó khăn lắm mới đến trước cửa lớp A1, cô thở gấp vài hơi rồi mới bước vào.
Cảnh tượng trong lớp gần như không thay đổi. Bàn ghế vẫn như cũ, cây xương rồng bên cửa sổ vẫn ở nguyên chỗ cũ.
Chỉ có tên người viết trên bảng đen cuối lớp là khác, toàn những cái tên xa lạ.
“Khổng Thư, lại đây nhanh!” Đỗ Nhàn vẫy tay gọi.
Mọi người đang tụ tập phía sau lớp, lớp trưởng đã chuẩn bị sẵn chân máy, đặt ở giữa phòng học.
Thân Hướng Diễn đã đứng giữa đám đông, bên cạnh là Vương Trạch Dự, tên to xác ngốc nghếch. Khổng Thư đi đến bên cạnh Đỗ Nhàn, chợt thấy mọi người đứng giống như trong một cảnh tượng quen thuộc nào đó.
Như thể đọc được suy nghĩ của cô, Đỗ Nhàn khoác tay cô, thì thầm: “Quen lắm đúng không? Hôm tốt nghiệp tụi mình chụp đúng kiểu này, vị trí không sai một ly.”
Khổng Thư chợt hiểu ra.
Thảo nào lại thấy quen thế, thì ra là vị trí hồi chụp ảnh tốt nghiệp.