Khi Thân Hướng Diễn kiếm cớ quay lại, Khổng Thư đang đứng dưới mái hiên, tập trung nhìn cái búa sắt to trong tay.
Đầu búa dài cỡ bàn chân số 46, to hơn cả một nắm tay siết chặt, cán dài khoảng một mét, nặng chừng gần 10kg.
Khổng Thư nhấc búa lên.
Ừm… khá nặng, với sức của cô, một phát chắc chắn không thể đập vỡ kính chắn gió nhưng cũng không chắc, thử lại xem sao.
Cô siết chặt cán búa, dùng sức nâng lên rồi vung mạnh về phía trước. Không ngờ Thân Hướng Diễn đột ngột xuất hiện, làm cô hoảng hốt dừng lại, búa đập xuống đất, khiến mặt đất rung lên một cái.
Thân Hướng Diễn giật mình trước cú vung búa bất ngờ của cô, nhanh chóng lùi lại.
“Cậu muốn giết người à?”
Khổng Thư vội vàng đặt búa xuống, nghĩ mà sợ: “Không phải, tớ chỉ muốn thử xem mình có thể đập vỡ kính chắn gió không thôi.”
Nói xong, cô cười gượng hai tiếng rồi chỉ vào chiếc BMW: “Dùng mưu không được thì dùng sức, chỉ cần lấy được bức ảnh là sẽ biết rõ.”
“Được rồi, việc nặng thế này để tớ làm.”
Thân Hướng Diễn cầm lấy búa từ tay cô, thử sức vài lần rồi đánh giá khoảng cách đến chiếc BMW.
“Lát nữa tớ sẽ xông lên đập vỡ kính, cậu lập tức vào lấy ảnh, cố gắng xem được bức ảnh trước khi xe nổ, hiểu chưa?”
Cô gật đầu: “Hiểu rồi, tớ sẽ cố gắng làm một lần là xong.”
Lúc này Khổng Thư mới nhận ra việc mặc váy ra đường hôm nay quả là sai lầm, rất vướng víu, nhưng giờ cũng không thể tự nhiên hô biến ra cái quần được, đành chấp nhận.
Cô còn đang phân vân lát nữa nên dùng tay nào để lấy ảnh thì Thân Hướng Diễn đã kéo búa đi, từ tốn bước về phía chiếc BMW.
Khổng Thư vội vàng theo sau, giả vờ như không có chuyện gì, nhìn ngó chỗ khác để tránh gây nghi ngờ, không để hung thủ phát hiện và cho nổ trước.
Nhưng rồi cô lại nghĩ, hai người đi trên đường, một người còn vác cái búa to thế kia, ai nhìn mà không thấy kỳ lạ chứ...
“Khi tớ giơ búa lên, cậu chạy ngay đến đầu xe.” Thân Hướng Diễn trầm giọng nói.
“Ừ, tớ biết rồi.” Khổng Thư vén tóc ra sau tai, hít sâu một hơi.
Cô hơi hồi hộp, như đang đứng sau vạch xuất phát của cuộc thi chạy 100 mét, mà cây búa trong tay Thân Hướng Diễn chính là khẩu súng phát lệnh.
“Lần đầu phá xe, có chút hồi hộp.” Anh nói mà mặt không đổi sắc.
Khổng Thư nhếch mép: “Nghe được hai chữ hồi hộp từ miệng cậu, đúng là hiếm thấy.”
Chưa nói xong, Thân Hướng Diễn đã sải bước dài, mượn lực vung mạnh cây búa nặng gần chục ký, không do dự đập vào kính xe. Một tiếng “ầm” vang lên, kính chắn gió lập tức vỡ toác ra một lỗ lớn, đầu búa cắm sâu vào trong. Anh nghiến răng nhấc búa lên, cánh tay nổi gân xanh, rồi lại đập thêm một cú nữa, kính vỡ gần hết.
Cả quá trình, anh như một người thợ lành nghề, không hề lộ vẻ căng thẳng hay do dự nào.
Khổng Thư lập tức bước lên, nhảy lên nắp capo của chiếc BMW. Trong khoảnh khắc ấy, cô chợt nghĩ, quả nhiên là xe xịn, đạp lên thấy khác hẳn.
Cô bám vào khung xe, gần như dán cả người vào kính, một tay thò vào trong. Lập tức cảm nhận được luồng khí mát lạnh và một mùi hương nhàn nhạt quen thuộc. Không kịp nghĩ nhiều, Khổng Thư nắm lấy khung ảnh, rút ra, lật mặt sau xem.
Trong ảnh là một người phụ nữ.
Một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp và trưởng thành, đội mũ sinh nhật, tay cầm bánh kem, nụ cười rạng rỡ.
Khổng Thư cảm thấy quen mặt, dường như đã từng gặp người phụ nữ này ở đâu đó rồi.
Sau đó, xe phát nổ.
…
“Đúng là tức chết mà!”
“Lần đầu tiên tớ thấy Vương Trạch Dự chướng mắt đến vậy!”
Lại vào vòng lặp rồi.
Khổng Thư dừng lại vài giây, sau đó quen tay ôm bụng, cau mày: “Đỗ Nhàn… Tớ đau bụng…”
Câu “đau bụng” này cô nói quá nhiều lần rồi, đến mức lo rằng một ngày nào đó mình thật sự sẽ đau bụng.
Sau khi Đỗ Nhàn rời đi, phía Thân Hướng Diễn cũng giục gần xong, thấy bên ngoài đã vắng người, Khổng Thư mới rời khỏi nhà hàng.
Cô ngồi lên ghế dài, chờ Thân Hướng Diễn, nóng lòng muốn nói cho anh biết người trong ảnh là ai.
Không lâu sau, cô thấy Thân Hướng Diễn xuất hiện ở góc đường, chạy về phía cô.
Khổng Thư nhìn anh, bất giác ngẩn người.
Trước đây mỗi lần đến hội thể thao, Thân Hướng Diễn luôn là một trong số ít người trong lớp chịu tham gia chạy xa. Tư thế chạy của anh rất đẹp, người khác thì đỏ mặt tía tai, còn anh vẫn ung dung nhìn thẳng phía trước, dường như trong mắt chỉ có đích đến.
Lúc đó, Khổng Thư luôn ngồi trên khán đài, âm thầm cổ vũ cho anh, trong mắt chỉ có một mình anh.
Giờ đây, nhìn anh chạy về phía mình, Khổng Thư cảm thấy rất lạ nhưng không thể diễn tả được.
Thân Hướng Diễn dừng lại trước mặt cô, vén mái lên, cau mày, có phần bực bội: “Tớ muốn nhanh chóng lùi đến khoảng thời gian tiếp theo, mỗi lần đều phải tươi cười giục bọn họ đi nhanh, thật phiền.”
“Còn tớ lần nào cũng phải giả vờ đau bụng, kỹ năng diễn xuất cũng luyện thành luôn rồi.” Khổng Thư cười khổ.
“Thôi, vào chuyện chính. Trong ảnh là ai?”
Thân Hướng Diễn vừa nói vừa ngồi xuống ghế. Lần này, anh ngồi gần hơn, giữa hai người chỉ còn khoảng trống đủ cho một người.
“Là một người phụ nữ, người ở ghế sau trong xe đó.”
Khổng Thư ngừng lại một chút: “Cậu nói đúng, xe đó không phải của hung thủ, mà là của nạn nhân.”
“Vậy thì biết vì sao hung thủ lại dám lái xe đến đó rồi.” Thân Hướng Diễn nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Nhưng giờ chúng ta không thể xác định được danh tính nạn nhân. Ai lại gần xe đó cũng sẽ phát nổ, chẳng còn chút chứng cứ nào.”
Hy vọng vào cảnh sát thì càng không khả thi, họ cũng không có đủ quyền lực để tùy tiện sai khiến cảnh sát đi điều tra thông tin một chiếc xe.
Khổng Thư suy nghĩ một lúc, hỏi: “Cậu có quen ai làm ở cục đăng kiểm xe không? Có thể nhờ họ tra danh tính chủ xe từ biển số…”
Thân Hướng Diễn sâu kín liếc cô một cái: “Cậu nghĩ tớ là ai chứ, không có.”
Anh dừng một lúc: “Nhưng khả năng lớp mình có người có quan hệ.”
Nghe vậy, Khổng Thư hơi nhướng mày.
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng đứng dậy, đi về phía trường học.
…
Cuối con đường, qua một khúc cua, có một con đường nhỏ rợp bóng cây.
Vào mùa hè nắng gắt, hai bên đường là những hàng cây xanh cao lớn, tán lá rậm rạp vừa khéo che phủ toàn bộ con đường dưới bóng mát. Men theo con đường ấy đi thẳng sẽ thấy một tòa kiến trúc nguy nga tráng lệ – Trường Trung học Nghi Xuyên.
Trường Trung học Nghi Xuyên tiền thân là một trường nghệ thuật, từ trong ra ngoài đều toát lên hơi thở nghệ thuật.
Tường rào là những cột trụ đá trắng, cổng làm bằng thạch cao trắng chạm khắc tinh xảo, hai bên cổng là tượng thần Venus không tay cao lớn, vừa được sơn lại lớp sơn trắng tinh khiết. Cổng sắt màu đen cổ điển đóng chặt, ngay cả chòi bảo vệ bên cạnh cũng là một cái chòi nhỏ trắng tinh giống như nụ hoa đang nở.