“Nhưng mà đang nghỉ hè, phòng y tế làm gì có ai.”
Khổng Thư chống hai tay lên bồn rửa. Dù máu mũi đã bớt nhiều nhưng vẫn chưa hoàn toàn ngừng chảy, từng giọt từng giọt nhỏ xuống bồn.
Hiện tại cô đã hết khăn giấy.
Khổng Thư nhìn vào gương. Môi trên bị rách một vết khá lớn, có thể nhìn thấy phần thịt đỏ tươi bên trong, vùng xung quanh đã sưng lên.
Cú va vừa rồi quá choáng, đến nỗi cô quên cả cảm giác đau ở môi.
“Tớ biết chỗ để chìa khóa dự phòng của phòng y tế ở đâu, chúng ta có thể mượn tạm ít dung dịch sát trùng, bông gòn… và cả khăn giấy nữa.”
Lúc Thân Hướng Diễn vừa nói xong, Đỗ Nhàn đã ôm theo một cuộn giấy chạy đến.
“Khổng Thư, giấy đây!”
Khổng Thư vui mừng đáp lại: “Đỗ Nhàn, cậu đúng là thiên thần!”
Thân Hướng Diễn: …
Khổng Thư nhận giấy, xé một mảnh lớn, cuộn lại thành cục nhỏ, nhét vào lỗ mũi đang chảy máu nhưng lại vô tình chạm phải vết thương trên môi, đau đến mức cô phải nghiến răng rít lên, hít mạnh một hơi.
“Môi cậu bị sao vậy…”
Đỗ Nhàn cũng không nhịn được nhăn mặt theo, rồi bắt đầu trách mình hấp tấp: “Nếu tớ biết cậu đứng sau cánh cửa thì đã không đẩy Vương Trạch Dự rồi. Tớ cứ tưởng cửa sau khóa, không ngờ lại mở ra được…”
“Chỉ rách một chút thôi, không có gì nghiêm trọng đâu, tớ cũng không trách cậu.”
Khổng Thư không để bụng, ngược lại còn an ủi Đỗ Nhàn.
Thân Hướng Diễn nói bằng giọng thản nhiên: “Vẫn nên đến phòng y tế một chuyến. Vết thương hơi sâu, cần sát trùng, kẻo nhiễm trùng thì phiền.”
Vết thương ở môi đúng là đau thật, Khổng Thư nhíu mày gật đầu.
Ánh mắt Đỗ Nhàn nhanh chóng đảo qua đảo lại giữa hai người, rồi mới chột dạ: “À… Hai cậu đi trước đi, tớ để quên điện thoại trong lớp, lấy xong sẽ qua tìm.”
Nói rồi, cô ấy chạy mất dạng, lùi còn nhanh hơn chuột.
Sắc mặt Khổng Thư trầm xuống.
Cô rõ ràng nhìn thấy điện thoại đang nằm trong túi quần yếm của Đỗ Nhàn, nói dối cũng nên nghĩ lý do nào khó bị lộ một chút chứ!
…
Phòng y tế nằm ở cuối hành lang tầng một.
Khổng Thư và Thân Hướng Diễn một trước một sau bước xuống lầu.
“Sao cậu biết chìa khóa phòng y tế ở đâu?” Khổng Thư nhìn chằm chằm gáy anh hỏi.
Thân Hướng Diễn hỏi ngược lại: “Còn nhớ cái hộp thư góp ý bên cạnh cửa phòng y tế không?”
“Nhớ chứ, sao vậy?”
Lúc mới nhập học, cô từng bỏ giấy vào đó.
Lý do: Cơm căn-tin trường quá dở.
Thậm chí còn kiên trì nhét giấy suốt cả học kỳ.
Cho đến khi cô thấy cô lao công đem hết đống giấy góp ý đó đổ vào thùng rác, từ đó cô mới không góp ý nữa.
“Dưới đáy hộp thư đó dán chìa khóa dự phòng của phòng y tế…”
Chưa nói dứt lời, Thân Hướng Diễn bỗng dừng lại, ngẩn người nhìn về phía phòng y tế.
Khổng Thư không hiểu chuyện gì, quay sang nhìn theo.
Hai bên tường cạnh phòng y tế giờ trống trơn, chẳng còn cái hộp thư nào.
Cô bật cười: “Có vẻ trường cũng thấy hộp góp ý vô dụng nên dỡ luôn rồi.”
Thân Hướng Diễn không cam lòng, bước nhanh mấy bước đến chỗ trước kia từng treo hộp thư. Bức tường ấy đã được sơn lại, sáng sủa sạch sẽ, không còn dấu vết nào.
Khổng Thư hạ mắt, bước tới trước cửa, vặn thử tay nắm cửa.
Bất ngờ, cánh cửa tự mở ra.
Cô sững người, quay sang nhìn Thân Hướng Diễn.
“Thân Hướng Diễn, cửa không khóa.”
Thân Hướng Diễn cũng thấy kỳ lạ, giơ tay đẩy hẳn cửa ra.
Phòng y tế rộng cỡ một lớp học, bên trong có hai chiếc giường, ba tủ đựng thuốc. Cửa sổ mở toang, rèm cửa bị mưa làm ướt, sàn gần cửa sổ loang lổ nước.
“Chắc là ai đó quên khóa cửa?” Khổng Thư bước vào, ngửi thấy mùi sát trùng nhè nhẹ.
“Chắc vậy.” Thân Hướng Diễn quan sát xung quanh rồi đi lục tủ tìm dung dịch sát trùng và bông gòn.
Tìm được rồi, anh chỉ tay về phía chiếc giường gần đó.
Khổng Thư liếc qua giường, trong đầu xuất hiện một tia tà niệm nhưng đã nhanh chóng gạt đi: “Tớ đứng là được, không cần nằm.”
Thân Hướng Diễn bất đắc dĩ: “Tớ bảo cậu ngồi.”
Khổng Thư “ồ” một tiếng, chột dạ ngồi xuống mép giường, môi mím lại định cười thì chạm phải vết thương, lập tức thả lỏng, hơi ngẩng đầu nhìn Thân Hướng Diễn.
Anh kẹp một viên bông tẩm dung dịch sát trùng, cúi người nhẹ nhàng áp sát môi cô, yết hầu khẽ động.
Ngay lúc bông lạnh chạm vào vết thương, cảm giác rát buốt như muối xát khiến khóe miệng Khổng Thư giật giật nhưng không muốn tỏ ra yếu đuối nên cố gắng nhịn, giữ mặt lạnh như không.
Thân Hướng Diễn vẫn nhẹ nhàng xử lý, khẽ cười: “Cậu cứ như con thỏ ấy.”
Khổng Thư ngạc nhiên: “Sao lại là thỏ?”
Vì dễ thương như thỏ sao?
“Hồi học giải phẫu, tớ từng mổ một con thỏ. Nó có vẻ như biết mình sắp chết, không giãy giụa, cũng không phát ra tiếng nào, chỉ rưng rưng nước mắt, dùng đôi mắt đỏ nhạt yên lặng nhìn tớ.”
Thân Hướng Diễn vừa nói vừa vứt cục bông dính máu đi, dùng nhíp gắp cục mới.
Vết thương trên môi dần quen với cảm giác kích thích của dung dịch sát trùng, không còn quá đau nữa. Khổng Thư thả lỏng cơ thể, hỏi: “Tại sao chúng lại không giãy giụa?”
“Vì đã bị gây mê rồi.” Thân Hướng Diễn nói: “Đồ ngốc.”
Sắc mặt Khổng Thư tối sầm, cảm giác IQ bị xúc phạm.
“Thế cái đó liên quan gì đến việc tôi giống thỏ? Chẳng lẽ cậu muốn giải phẫu tôi?”
“Đương nhiên là không.” Thân Hướng Diễn chậm rãi nói: “Tớ chỉ tò mò, rõ ràng cậu không bị gây mê như thỏ nhưng lại chẳng bao giờ kêu đau.”
Khổng Thư hơi sững lại, bỗng nhận ra Thân Hướng Diễn đứng rất gần mình, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của anh, cô liền khẽ dịch người lùi về sau.
Có vẻ như anh nhận ra hành động nhỏ đó, liền đứng thẳng dậy, xoay người cất lại đồ.
“Kêu đau chỉ tốn sức. Tớ chỉ muốn tiết kiệm sức để chịu đựng cơn đau.” Khổng Thư vừa nói liền cảm nhận được vị dung dịch sát trùng trong miệng, khá khó chịu.
“Nhưng cậu không kêu đau thì người khác sẽ không bao giờ biết cậu đau đến mức nào.”
Thân Hướng Diễn quay lưng về phía cô, Khổng Thư không thấy rõ biểu cảm của anh nhưng lại có cảm giác anh đang ám chỉ điều gì đó.
Cô đứng dậy, khoanh tay đi loanh quanh trong phòng y tế, tiện tay đóng cửa sổ lại.
“Thay vì tò mò tớ có đau không, sao cậu không nghĩ cách ngăn vụ nổ xe rồi thoát khỏi vòng lặp.”
Cô ngừng một lát rồi nói tiếp: “Tớ nghĩ rồi, dù có bạn học quen người bên cục đăng kiểm xe thì cũng không thể vì chúng ta mà không màng nguy cơ mất việc để tra thông tin biển số. Hơn nữa, nếu họ hỏi lý do, chúng ta cũng không giải thích được, vì chỉ có hai chúng ta biết về vòng lặp. Dù nói ra cũng chẳng ai tin.”
Nói cả buổi vẫn không nghe thấy động tĩnh gì.
Khổng Thư quay lại nhìn Thân Hướng Diễn, thấy anh đang đứng bất động trước tủ thuốc.