Một Khi Đã Nắm Trong Tay

Chương 6: Chạm mắt

Trước Sau

break

Trên bục cao nhất bàn tay Đình Quân thuần thục lướt trên dàn mixer, từng núm chỉnh, từng nhịp đẩy đều chuẩn xác đến mức mê hoặc. Ánh mắt tập trung, đôi môi mím chặt, thỉnh thoảng khẽ nhếch thành một nụ cười đầy ẩn ý khi cảm nhận cả đám đông đang hòa mình vào nhịp điệu anh tạo ra.Hoàng Nam trên sân khấu giống như một kẻ sinh ra để làm chủ bầu không khí. Từng động tác đều toát lên sự điêu luyện và tự tin, khiến không gian xung quanh càng lúc càng bùng nổ.

Mái tóc rối một cách cố ý làm tăng thêm nét lãng tử, phong trần, thứ kết hợp hoàn hảo cùng khí chất lạnh lùng và ánh mắt kiên định. Mỗi lần anh ngẩng lên, nụ cười nhàn nhạt kia như chứa đựng sự tự mãn và cuốn hút đến mức mọi ánh nhìn đều dừng lại ở anh.

Đình Quân không chỉ là một DJ anh chính là hiện thân của sự nổi loạn, tự do và quyến rũ, kẻ khiến cả không gian ngập tràn âm nhạc phải đắm chìm.

"Người này... " Kiều Nguyệt đứng dưới sân khấu, toàn thân như hóa đá.

Phía bên cạnh, Phương Chi và Ánh Dao vẫn mải mê nhảy múa. Thấy bạn mình cứ nhìn chằm chằm lên bục DJ, Ánh Dao liền ghé sát tai, giọng trêu chọc:

“Cậu có bạn trai rồi, đừng nhìn người ta ngẩn ngơ thế chứ.”

Kiều Nguyệt khẽ lắc đầu, đôi mắt không rời khỏi bóng dáng trên sân khấu:

“Không... Đây là người quen của tớ.”

“Người quen? Bạn cậu hả?” Ánh Dao nhíu mày hỏi.

“Đợi tớ một chút.” Kiều Nguyệt đáp gọn, rồi nhanh chóng len qua đám đông, chạy về phía bàn của Lâm và Hoàng.

“Anh Lâm, DJ kia... tên gì vậy?” Cô muốn chắc chắn là mình không nhận nhầm người.

Lâm ngẩng đầu nhìn lên sân khấu, nơi ánh đèn đang quét qua gương mặt góc cạnh của Đình Quân.

“À, em hỏi Quân hả? Nhóc đó là ‘át chủ bài’ ở đây đấy. Mỗi lần nó chơi là quán đông nghịt người. Đẹp trai lắm đúng không?”

Kiều Nguyệt không trả lời ngay, mắt vẫn dán chặt vào bóng dáng quen thuộc kia: “Anh biết... thằng bé mới mười tám, mười chín tuổi thôi không?”

Lâm cười nhạt, tựa người vào ghế: “Biết chứ. Nhưng trong nghề này, tuổi tác chẳng nói lên được gì. Thằng nhóc đó vừa tài năng vừa lì lợm, anh rất thích.

“Làm mấy nghề này phức tạp lắm. Sao anh lại để một thằng nhóc mới lớn làm ở đây?” Kiều Nguyệt khẽ cau mày.

Lâm nhếch môi, ánh mắt lấp lánh một tia khó đoán:

“Vì nó không phải thằng nhóc bình thường. Đình Quân có bản lĩnh giữ mình, biết rõ giới hạn ở đâu. Mà nói thật... đôi khi, nó còn khiến mấy người trong nghề này phải dè chừng.”

Hoàng cười khẽ: “Đúng đó, mới chưa đến đôi mươi mà đã kéo được cả ngàn người đổ về mỗi đêm. Không phải ai cũng làm được đâu.”

Kiều Nguyệt siết chặt tay, cố giữ giọng bình thản: “Anh biết... Em ấy đã làm ở đây bao lâu rồi không?”

Lâm liếc cô, dường như nhận ra sự quan tâm bất thường: “Từ lúc vừa tròn mười tám. Mà này, em hỏi nhiều về nó quá... có quen biết gì hả?”

Câu hỏi của Lâm lơ lửng trong tiếng nhạc dồn dập. Kiều Nguyệt không trả lời, chỉ quay đầu nhìn lên sân khấu.

Kiều Nguyệt lại đánh mắt lên DJ, nhìn vào từng động tác điêu luyện của cậu ta. Nhịp điệu mạnh mẽ của âm nhạc hòa cùng những động tác nhuần nhuyễn khiến không khí trong quán bar càng thêm nóng bỏng. Bên dưới, đám con gái hò hét ầm ĩ, những tiếng reo vang như muốn xé toạc không gian. Một chiếc áo ngực bất ngờ bay lên sân khấu, rơi xuống ngay trước mặt DJ. Cảnh tượng trước mắt khiến cô sốc vô cùng.

"Cái... Cái gì vậy?" Kiều Nguyệt.

"Haha, như này là bình thường mà." Lâm bên cạnh cười.

Trên bục DJ, Đình Quân chẳng hề tỏ ra lúng túng. Cậu khẽ nhếch môi, một tay nhặt chiếc áo, vung lên giữa ánh đèn, rồi thản nhiên đặt sang một bên như thể đây chỉ là một đạo cụ sân khấu. Động tác tự nhiên đến mức khiến tiếng hò hét phía dưới bùng lên dữ dội hơn.

Ánh sáng đèn sân khấu lia nhanh qua từng khuôn mặt trong đám đông, rồi dừng lại một nhịp ngắn trên gương mặt quen thuộc.

Giữa không gian ồn ào hỗn loạn, đôi mắt Đình Quân bỗng khựng lại. Nhịp tay trên bàn mix suýt chệch một nhịp, may mà anh kịp lấy lại bình tĩnh.

Kiều Nguyệt.

Cô đứng ở dưới, đôi mắt mở to chẳng kém gì anh. Cả hai đều không nghĩ sẽ gặp lại nhau ở một nơi như thế này.

Trong tích tắc, âm nhạc vẫn vang, đèn vẫn nhấp nháy, tiếng hò hét vẫn cuộn trào... nhưng giữa hai ánh nhìn ấy, tất cả như chậm lại.

Đình Quân khẽ nhếch môi, nửa như ngạc nhiên, nửa như... thú vị.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc