Khi tiếng nhạc cuối cùng vang lên, ánh đèn trên sân khấu dần dịu xuống, Đình Quân cúi nhẹ đầu chào khán giả rồi rời bàn DJ. Cậu bước nhanh xuống lối đi hẹp dẫn ra phía sau, mái tóc vẫn còn hơi rối vì những cú lắc nhịp trước đó.
Giữa tiếng reo hò chưa kịp lắng, Kiều Nguyệt đứng ở phía dưới khán đài, không chút do dự, cô chen lấn giữa những người xung quanh. Vai áo bị ai đó vô tình va phải, gót giày suýt trượt trên nền gạch, nhưng cô vẫn bám chắc vào khoảng trống trước mặt, cố tiến lên.
Tiếng gọi của cô bị át đi bởi âm thanh ồn ào xung quanh, buộc Kiều Nguyệt phải cất giọng to hơn:
"Quân! Đình Quân!"
Cậu hơi khựng lại. Bước chân vốn định tiếp tục đã chậm hẳn, rồi dừng hẳn. Đình Quân quay đầu, ánh đèn hậu trường chiếu nghiêng lên gương mặt cậu, để lộ rõ vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt.
Giữa biển người đang dịch chuyển, họ thoáng chạm ánh nhìn một khoảnh khắc rất ngắn.
“Sao em lại làm ở đây?"
“Sao chị lại ở đây?”
Hai câu hỏi vang lên gần như cùng một nhịp, khiến cả hai đều thoáng ngẩn ra, rồi bất giác trao nhau ánh nhìn vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu.
“Chà, bạn gái em hả Quân?” Một đồng nghiệp của Đình Quân vừa cười vừa huých vai cậu.
Không đáp, Đình Quân chỉ liếc qua một cái, rồi lập tức nắm cổ tay Kiều Nguyệt kéo ra khỏi ánh sáng sân khấu, men theo hành lang tối dẫn ra khu vực sau cánh gà.
“Em...” Kiều Nguyệt vẫn còn hơi bất ngờ, giọng lạc đi, “Sao em lại làm ở đây?”
"Nơi này phức tạp lắm." cô nhớ lại cảnh tượng những chiếc áo ngực được ném lên sân khấu lúc nãy.
Đình Quân dừng lại, xoay người nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sâu như muốn soi thấu mọi suy nghĩ. “Thế sao chị lại ở đây?”
“Chị…” Kiều Nguyệt ngập ngừng, “Chỉ đi cùng bạn thôi.”
Đình Quân khẽ nhếch môi, không rõ là cười hay đang chế giễu. “Nơi này phức tạp lắm, chị biết mà.”
“Chính vì biết nên chị mới hỏi. Em mới mười chín tuổi, có bao nhiêu việc tốt hơn để làm, sao lại chọn chỗ này?”
Cậu nhướng mày, tiến một bước khiến khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại. “Mười chín thì sao? Ở đâu, làm gì… là quyền của em.”
Kiều Nguyệt nhớ lại cảnh hỗn loạn ngoài kia, tiếng hò hét, ánh đèn chớp loạn, và cả chiếc áo ngực bay thẳng lên bàn DJ. Cô siết chặt tay, giọng thấp xuống: “Nơi này không dành cho em.”
"Chị mau về đi, nơi này cũng không dành cho chị đâu." Đình Quân nói, cậu xoay người ý định rời đi rõ ràng
"Bố mẹ em biết em làm ở đây không?" Kiều Nguyệt không kìm được, hỏi một câu trực diện.
Đình Quân khựng lại, im lặng một lúc, rồi cúi đầu xuống nhìn Kiều Nguyệt.
Đình Quân khựng lại, ánh mắt thoáng dao động rồi dần tối lại. Một khoảng lặng nặng nề kéo dài giữa hai người, đến mức ngay cả tiếng gió ngoài hành lang cũng nghe rõ mồn một. Cậu cúi đầu, giọng trầm xuống, như cố kiềm chế điều gì đó đang sôi sục bên trong.
“Chị đang xen vào chuyện của tôi đấy.”
Kiều Nguyệt hơi sững, đôi môi mấp máy định nói gì đó nhưng lại nghẹn lại ở cổ họng. Đúng vậy... giờ cô lấy tư cách gì để khuyên bảo Đình Quân nữa?
Cậu ngẩng lên, ánh mắt như quét thẳng vào cô:
“Chẳng phải chị ghét tôi lắm sao? Không phải nhìn thấy tôi là thấy chướng mắt, chỉ muốn tránh càng xa càng tốt à?”
Những lời đó như mũi kim đâm thẳng vào điểm yếu. Kiều Nguyệt cúi đầu, đôi bàn tay khẽ siết lại. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, sợ rằng mình sẽ lộ ra sự bối rối và chút xót xa không kịp giấu.
Thấy cô im lặng, Đình Quân như được đà, giọng trở nên gắt gao hơn:
“Bây giờ chị đang ra vẻ gì vậy? Chúng ta... còn như xưa nữa không? Không phải chính chị đã nói đừng làm phiền chị nữa sao? Giờ lại xuất hiện muốn dạy đời tôi ?”
Mỗi câu nói của cậu như một nhát cắt, không chỉ xé rách khoảng cách giữa hai người mà còn chạm đến những điều mà cả hai đều cố lờ đi.
Đình Quân nói đúng, Kiều Nguyệt cũng không dám phản bác. Chỉ là, đâu đó trong sâu thẳm, cô vẫn quen coi cậu như một cậu em trai từng chạy lon ton theo mình năm nào.
“Chị... xin lỗi.” Kiều Nguyệt khẽ nói, giọng nhỏ đến mức gió thoảng cũng có thể cuốn đi.
Đình Quân thoáng sững lại. Cậu không ngờ cô lại chủ động xin lỗi, nhất là vào lúc này.
“Năm đó... chị thực sự hối hận,” cô tiếp tục, mắt nhìn xuống nền gạch, như sợ chạm phải ánh mắt của cậu, “Càng nghĩ, chị càng biết mình đã làm tổn thương em nhiều đến thế nào. Khi đó, chị vẫn còn trẻ con, chưa đủ suy nghĩ chín chắn. Chị coi nhẹ, thậm chí... có lúc ghét bỏ thứ cảm xúc của em, nghĩ rằng đó chỉ là sự bồng bột. Chị sợ, chị né tránh, và rồi chị chọn cách im lặng, mặc kệ em tự mình đối diện với tất cả.”
Ánh mắt Kiều Nguyệt khẽ rung, có chút đỏ hoe. “Có những lời chị muốn nói lắm nhưng chị biết nói ra thì em cũng sẽ không hiểu. Thế nên... chị chọn im lặng, dù im lặng đó đổi lại là sự hiểu lầm, là khoảng cách, là lạnh nhạt.”
Cô cười nhạt, nhưng nụ cười ấy chẳng có chút ấm áp. “Chị biết, một lời xin lỗi bây giờ không đủ để xóa đi tất cả... nhưng ít nhất, chị vẫn muốn nói ra, để em biết rằng, chưa một ngày nào chị thôi nghĩ về chuyện năm đó.”
Đình Quân im lặng. Trong đầu cậu trống rỗng đến lạ, vừa muốn nói gì đó lại chẳng tìm được câu chữ thích hợp. Cậu chưa quen nhìn thấy Kiều Nguyệt như vậy yếu ớt, thành thật, và có chút gì đó... hối hận. Tim cậu nhói lên, nhưng môi vẫn mím chặt.
“Tại sao... bây giờ chị lại nói?” Đình Quân ngập ngừng, câu hỏi bật ra nhanh hơn cả suy nghĩ của cậu.
“Thật ra... chị đã muốn nói từ lâu rồi.” Kiều Nguyệt khẽ cười, nụ cười vừa buồn vừa như muốn che giấu điều gì đó. “Nhưng lúc chị định nói thì em đã chuyển đi. Mọi thứ... cứ thế trôi qua.”
Đình Quân siết chặt bàn tay, tim đập nhanh hơn. Trong đầu cậu rối như tơ vò có cả bất ngờ, cả mơ hồ, lẫn một thứ cảm giác không tên cứ cồn cào. Cậu muốn hỏi tiếp, nhưng cổ họng lại như bị chặn lại.
“Tự dưng lại... ” Cậu nói dở câu, rồi khựng lại.
Kiều Nguyệt khẽ nhấn từng chữ, như muốn khắc rõ ranh giới: “Chị vẫn luôn coi em như em trai của mình.”
Đình Quân im lặng nhìn cô, ánh mắt sâu không rõ đang chất chứa điều gì.
“Chị thấy công việc em đang làm ở đây... không ổn lắm. Em sẽ phải tiếp xúc với những thứ không tốt. Chị chỉ muốn quan tâm em như một người chị thôi. Nếu em cảm thấy khó chịu... thì chị xin lỗi.”
“Vậy... chị đi trước đây.” Kiều Nguyệt khẽ xoay người, định bước đi.
“Đi ăn gì không?” Giọng Đình Quân vang lên phía sau, trầm thấp nhưng rõ ràng, như muốn níu lại bước chân cô.