Một Khi Đã Nắm Trong Tay

Chương 5: Bạn trai

Trước Sau

break

Tối đó, Kiều Nguyệt đến buổi tiệc một mình.

Cô mặc váy lụa màu be, tóc dài uốn gợn buông xõa, đôi môi đỏ trầm nổi bật dưới ánh đèn, làn da trắng phát sáng. Đôi giày cao gót gõ nhịp nhẹ trên nền gạch, từng bước chậm rãi tiến về phía cửa nhà hàng.

Bước vào phòng tiệc, Kiều Nguyệt đã thấy Ánh Dao và Phương Chi ngồi ở bàn gần cửa sổ, cả hai đều rạng rỡ trong chiếc váy mình mặc. Bên cạnh họ là bạn trai Hoàng, người yêu của Ánh Dao, và Lâm, bạn trai của Phương Chi. Ai cũng quen mặt, từng vài lần đi chơi chung.

“Nguyệt, ở đây!” Ánh Dao vẫy tay.

Cô bước tới, lần lượt ôm nhẹ hai cô bạn, rồi chào Hoàng và Lâm. Nụ cười vẫn giữ trên môi.

“Anh Khâm đâu?” Ánh Dao nghiêng đầu hỏi, mắt nhìn quanh như tìm kiếm.

Kiều Nguyệt khẽ cười, giọng nhẹ bẫng:

“Anh ấy bận việc, không đến được.”

"Khiếp anh ấy sống chết với công việc hả?" Phương Chi nói.

"Bận gì bận lắm? Người nổi tiếng chắc không bận như anh ấy đâu. Nghe cậu kể mà mình ứa gan." Ánh Dao nói.

“Bạn trai mình mà giống bạn trai cậu, bỏ bê bạn gái hơn tháng là mình cho ‘cook’ luôn.”

“Đừng có lôi anh vào chứ.” Hoàng bạn trai Ánh Dao quay sang nói.

Phương Chi khẽ liếc sang Kiều Nguyệt, nhận ra nụ cười của cô chỉ là gượng gạo. Cô lập tức lên tiếng, cố gắng kéo không khí về hướng khác:

“Thôi, đừng nhắc đến anh Khâm nữa. Nào, kể tiếp chuyện chuyến du lịch của cậu đi, Ánh Dao.”

Câu chuyện dần chuyển sang những đề tài khác, tiếng cười rộn ràng quanh bàn. Kiều Nguyệt cũng mỉm cười, gật gù hưởng ứng như thể hòa nhập trọn vẹn vào không khí ấy. Nhưng sâu bên trong, một khoảng trống cứ âm ỉ nhói.

Duy Khâm vẫn im lặng. Không một tin nhắn, không một cuộc gọi. Câu nói khi nãy của cô chỉ là chút hờn dỗi mong anh để tâm, vậy mà anh lại chọn cách phớt lờ như chưa từng nghe thấy.

Liệu rằng anh ấy còn yêu mình không?

Thật ra, cô đã tự hỏi điều này không biết bao nhiêu lần.

Duy Khâm là mối tình đầu, cũng là người đàn ông duy nhất mà cô từng hẹn hò. Không có kinh nghiệm yêu đương, Kiều Nguyệt chỉ biết đem mọi khúc mắc trong lòng tâm sự với Ánh Dao và Phương Chi. Họ nhiều lần khuyên cô rằng anh không xứng, rằng một người yêu thật lòng sẽ không để bạn gái mình cô đơn đến vậy.

Nhưng chỉ cần một câu an ủi từ Duy Khâm, một ánh nhìn dịu dàng hiếm hoi, là tất cả những lời khuyên kia tan biến. Cô lại tự thuyết phục bản thân rằng anh vẫn yêu mình.

Giờ đây, mỏi mệt chồng chất. Có lẽ... kết thúc mối tình này sẽ tốt hơn cho cả hai.

Kiều Nguyệt lặng lẽ lấy điện thoại ra, gõ vỏn vẹn ba chữ: “Chia tay đi.”

Không đợi phản hồi, cô tắt máy, đặt nó xuống bàn. Ngẩng đầu lên, cô mỉm cười như chưa từng có gì xảy ra, hòa mình vào tiếng cười nói rộn rã quanh bàn tiệc. Cảm giác thật nhẹ nhõm.

"Ăn xong chúng ta đi bar đi." Anh Lâm đột nhiên lên tiếng nói.

"Bar á? Em chưa đi bao giờ." Ánh Dao nhìn Lâm nói.

"Vui lắm đó." Lâm.

"Anh từng đi rồi à?" Ánh Dao nhìn Lâm ánh mắt đánh giá.

Lâm cười nhạt : "Anh là quản lý ở đó mà."

"Ông bạn được phết nhỉ?" Hoàng hào hứng nói.

“Thôi, em xin phép về trước ạ,” Kiều Nguyệt lên tiếng, nhẹ nhàng từ chối.

“Sao vậy? Đi thử đi, Nguyệt, giảm stress lắm đó,” Phương Chi níu kéo.

“Đúng đó, Nguyệt ơi, đi thử cho biết đi mà,” Ánh Dao cũng năn nỉ theo.

Kiều Nguyệt lưỡng lự, giọng nhẹ nhàng:

“Nhưng hôm nay tớ hơi mệt... ”

"Yên tâm đi đến đó em sẽ hết mệt ngay." Lâm thẳng thắn nói.

"Nhưng... Em."

***

Rốt cuộc thì vẫn bị kéo tới đây. Kiều Nguyệt thở dài trong khi mọi người thì rất hào hứng.

Quán bar nằm nép mình trên con phố nhỏ, ánh đèn neon đủ màu sắc nhấp nháy rực rỡ giữa màn đêm. Âm thanh nhạc nền sôi động thoát ra qua cánh cửa kính, hòa quyện cùng tiếng cười nói rộn rã và những ly cocktail được nâng lên từng hồi.

Khung cảnh bên ngoài có vài nhóm bạn trẻ đứng tụ tập, trò chuyện sôi nổi trước khi bước vào. Những ánh đèn đường vàng vọt và ánh sáng từ biển hiệu khiến góc phố thêm phần sinh động nhưng cũng mang nét riêng của một nơi về đêm. Không khí náo nhiệt, rộn ràng nhưng xen lẫn chút phóng khoáng, tự do, mời gọi những tâm hồn muốn tìm chút niềm vui và quên đi những mệt mỏi thường nhật.

Bước qua cánh cửa kính, không gian bên trong quán bar ngay lập tức bao trùm lấy Kiều Nguyệt bằng một làn sóng âm thanh mạnh mẽ. Nhịp điệu sôi động của bản nhạc hòa quyện cùng tiếng bass dồn dập khiến không khí trở nên nóng bỏng và đầy sức sống. Đèn chớp màu sắc lung linh, nhấp nháy theo từng điệu nhạc, tạo nên một bức tranh ánh sáng đầy mê hoặc.

Khắp nơi là những nhóm người đang vui vẻ trò chuyện, cười nói rôm rả, nâng ly chúc mừng và thả mình vào những giây phút thư giãn. Mùi rượu và hương trái cây ngọt ngào hòa quyện trong không khí, xen lẫn với chút mùi khói nhẹ từ những điếu thuốc lá.

“Hôm nay mọi người cứ chơi thoải mái nhé, anh mời!” Anh Lâm nói với nụ cười tươi rói.

“Vậy thì em sẽ quẩy tới sáng luôn!” Ánh Dao đáp lại đầy hứng khởi.

Ánh Dao kéo tay Phương Chi và Kiều Nguyệt vào đám đông cũng nhảy múa theo nhạc. Hoàng và Lâm phía sau nhìn bọn họ rồi ngồi xuống tán truyện với nhau.

Những tiếng nhạc mạnh mẽ, âm thanh chát chúa từ loa vây quanh cô, khiến tâm trí cô khó lòng tập trung. Ban đầu, Kiều cảm thấy hơi khó chịu khi phải làm quen với sự ồn ào ấy, nhưng ánh sáng rực rỡ và sự náo nhiệt của quán lại cuốn hút cô, khiến cô không thể rời mắt khỏi không gian mới lạ này.

Kiều Nguyệt ngước nhìn lên phía trên, nơi DJ đang đứng điệu để khiến không khí quán thêm phần bùng nổ. Dáng người anh ta cao lớn nổi bật giữa ánh đèn nhấp nháy liên tục. Chiếc áo phông đen ôm vừa vặn để lộ bờ vai rộng, đôi tay rắn rỏi thoăn thoắt xoay núm chỉnh nhạc. Ánh sáng xanh tím lướt qua gương mặt anh, làm nổi bật đường sống mũi thẳng, đôi mắt sắc như đang cháy trong nhịp beat dồn dập. Mái tóc đen hơi rối, lòa xòa trước trán nhưng lại tăng thêm vẻ phóng khoáng.

Cô bỗng khựng lại. Mắt mở to. Gương mặt quen thuộc vô cùng.

Là Đình Quân.

Một thằng bé 19 tuổi sao lại làm ở  đây cơ chứ ?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc