Một Khi Đã Nắm Trong Tay

Chương 4: Hối hận

Trước Sau

break

Đình Quân và Kiều Nguyệt, cả hai đều im lặng.Ánh mắt vẫn chạm nhau, nhưng chẳng ai chịu nói lời nào trước. Không khí như dày thêm, chỉ còn tiếng gió lùa qua phố, kéo theo hơi lạnh buổi tối.

Cổ họng Kiều Nguyệt khô khốc. Cô nuốt xuống một hơi, rồi cố gắng nở một nụ cười, giọng khẽ đến mức như sợ làm vỡ khoảng lặng:

“Lâu rồi không gặp.”

Đình Quân nhìn cô, nhưng ánh mắt chẳng còn nét ấm áp như ngày trước. Thay vào đó, là sự bình thản đến lạnh lùng, xen lẫn một chút xa cách khó nắm bắt.

Anh không hỏi han gì về cuộc sống hiện tại của cô, cũng không mỉm cười chào đón. Tất cả sự thân thuộc ngày xưa dường như đã bị bỏ lại ở một nơi rất xa.

“Ừ, lâu thật.”

Giọng anh khẽ vang lên, trầm và cứng nhắc, ngắn gọn.

Kiều Nguyệt bỗng thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Một phần trong cô muốn tìm lời để phá vỡ bức tường đó, nhưng cổ họng lại khô khốc, chẳng thốt ra được gì. Cô đã tránh né anh quá lâu, tự dựng lên cho mình một lớp phòng vệ kiên cố, rồi làm tổn thương anh. Giờ gặp lại nhau như vậy thật ngượng ngùng.

Lại một khoảng lặng giữa hai người.

“Chị làm ở đây à?” Đình Quân đột nhiên hỏi, giọng trầm thấp nhưng bình thản, như thể họ chỉ là những người quen cũ tình cờ chạm mặt.

“Ừ... chị làm ở đây. Còn em, sao lại ở đây?” Kiều Nguyệt đáp, cố giữ giọng tự nhiên, nhưng ánh mắt vẫn lảng đi nơi khác.

Đình Quân chưa kịp trả lời thì từ phía sau, một giọng nữ vang lên đầy hồ hởi:

“Quân!”

Cô quay đầu lại một cô gái trẻ mặc váy xanh chạy nhanh tới, nụ cười tươi sáng. Cô lướt qua Kiều Nguyệt, không dừng lại một giây, rồi thẳng tới khoác tay Đình Quân một cách tự nhiên và thân mật.

Kiều Nguyệt dõi theo, trong lòng bất giác thở ra một hơi. Đúng là xứng đôi vừa lứa trai tài, gái sắc, trông như bước ra từ một bộ ảnh quảng cáo. Ý nghĩ “Chắc là bạn gái em ấy” thoáng vụt qua, kéo theo một cảm giác nhẹ nhõm đến lạ.

Cô gái ấy quay sang nhìn Kiều Nguyệt, ánh mắt tò mò:

"Ai vậy, cưng?"

Sợ cô hiểu lầm, Kiều Nguyệt liền khẽ mỉm cười, giọng thoải mái nhưng dứt khoát:

"Mình là bạn cũ của Quân, chị em hàng xóm thôi."

Đình Quân chỉ lặng lẽ nhìn Kiều Nguyệt, ánh mắt chằm chằm như muốn nói gì đó nhưng lại chẳng hé môi. Không một cái gật đầu, không một nụ cười chỉ là im lặng.

Cô gái váy xanh liếc sang Đình Quân, rồi lại đảo mắt về phía Kiều Nguyệt. Khóe môi cô hơi cong lên, nét cười mơ hồ khiến người ta khó đoán là lịch sự hay ẩn ý.

“Vậy... chị đi trước đây.”

Kiều Nguyệt nói, giọng bình thản nhưng trong lòng lại muốn thoát khỏi bầu không khí khó chịu này thật nhanh. Cô khẽ gật đầu với Đình Quân rồi bước qua, để lại phía sau bóng dáng hai người họ kề bên nhau.

“Đừng nhìn nữa, người ta đi rồi.”

Ngọc Duyên vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn Đình Quân, khóe môi cong cong đầy ý trêu chọc. Giọng cô trong trẻo nhưng mang theo chút tinh nghịch, cứ như thể đã bắt quả tang được một bí mật nào đó của anh.

Đình Quân chậm rãi quay sang, ánh mắt anh thoáng lạnh nhưng lại lấp ló một tia bất lực. Anh khẽ rút cánh tay mình ra khỏi tay cô:

“Bớt cái kiểu giả vờ thân thiết này đi.”

Ngọc Duyên bật cười khúc khích, ánh mắt long lanh như vừa nghe được câu chuyện buồn cười nhất ngày:

“Ơ kìa, khoác tay tí mà cũng làm căng thế à? Chị em tốt bao năm nay rồi, còn phải giả vờ gì nữa.”

“Chị em tốt mà toàn thích bày trò dở hơi.” Anh lắc đầu, giọng tuy lạnh nhạt nhưng khóe môi khẽ nhếch, rõ ràng không hề giận thật.

Ngọc Duyên lập tức bám lấy câu nói ấy, nghiêng người về phía anh, giọng kéo dài như trẻ con vòi kẹo:

“Thế là công nhận thân rồi nhé. Thân thì phải chia sẻ bí mật. Nãy nhìn cô gái kia đơ ra như mất hồn ấy.”

“Chị lo chuyện của chị đi.” Anh nhét tay vào túi quần, sải bước đi về phía bãi gửi xe.

Ngọc Duyên rảo bước đuổi theo, gót giày gõ lộc cộc trên nền gạch:

“Ơ hay, chị quan tâm bạn mình mà cũng không được à? Bộ gặp lại người yêu cũ nên mới đứng hình hả?”

Đình Quân khựng lại nửa giây, rồi thở dài, bước nhanh hơn như muốn bỏ mặc cái đuôi lắm lời kia. Nhưng Ngọc Duyên vẫn líu lo bám theo phía sau, chẳng khác gì một con mèo tinh nghịch vừa vớ được cuộn len thú vị.

***

Nước nóng từ vòi sen trút xuống, cuốn trôi lớp bụi bặm và mệt mỏi của một ngày dài. Kiều Nguyệt quấn khăn tắm, bước ra khỏi phòng tắm, những sợi tóc ướt rối nhẹ dính vào gáy. Hơi nước còn vương trong không khí khiến gương mặt cô ửng hồng.

Cô ngồi xuống mép giường, mở máy sấy tóc, nhưng tiếng gió ấm rì rào chẳng át được dòng suy nghĩ đang trôi ngược về buổi chiều hôm nay. Hình ảnh Đình Quân bất ngờ xuất hiện ở tòa nhà cô làm việc vẫn còn đọng lại rõ rệt.

Nhớ năm đó, sau khi Đình Quân tỏ tình, cô gần như lập tức sinh ra cảm giác chán ghét. Cô bắt đầu tránh né cậu một cách triệt để, hễ vô tình gặp mặt cũng chỉ đáp lại bằng thái độ thờ ơ, thậm chí là thô lỗ. Khi ấy, cô cho rằng chỉ cần mình lạnh lùng như vậy thì cậu sẽ sớm hết thích mình.

Cô đã không hề nghĩ đến cảm xúc của Đình Quân. Không nghĩ rằng mỗi lần né tránh, mỗi câu nói vô tâm của mình có thể khiến cậu bị tổn thương đến mức nào.

Đến khi trưởng thành hơn một chút, cô mới nhận ra mình đã quá trẻ con, quá ích kỷ. Hối hận cũng có, áy náy cũng có. Nhưng mọi thứ đã quá muộn. Giữa họ bây giờ không còn là khoảng cách một con phố, mà là cả một quãng đời đã đi qua, không thể quay lại.

Kiều Nguyệt nằm ngả lưng xuống giường, mắt nhìn trân trân lên trần nhà.

“Mong rằng em ấy đừng ghét mình...” Cô lẩm bẩm, nhưng câu nói vừa thoát ra đã khiến khóe môi khẽ cong lên, chẳng rõ là cười khổ hay tự giễu.

Làm sao có thể không ghét chứ? Nếu đổi lại là mình, người mình thích lại đối xử lạnh nhạt, thậm chí như muốn xóa sạch sự tồn tại của mình... thì chắc chắn cũng chẳng thể nào tha thứ.

Nghĩ đến đó, tim cô lại trĩu xuống một nhịp. Cảm giác áy náy lẫn bất lực quấn chặt.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan mạch suy nghĩ đang quẩn quanh trong đầu. Kiều Nguyệt bật người dậy, với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn đầu giường.

Màn hình sáng lên Ánh Dao.

Cô nhấn nút nghe:

“Alo.”

Giọng Ánh Dao ở đầu dây bên kia hối thúc:

“Này, đừng quên hẹn nhé. Lo mà chuẩn bị đi dần đi!”

Kiều Nguyệt bật cười, tựa lưng vào gối:

“Tớ nhớ mà. Hôm nay là sinh nhật cậu, sao tớ dám quên.”

“Ừ, với lại cậu gọi cả anh Khâm đến nhé.”

Kiều Nguyệt chần chừ:

“Tớ sợ anh ấy bận, chắc không đi được đâu.”

“Nay ai cũng tay trong tay hết, cậu mà không dắt bạn trai theo là lạc quẻ lắm đấy.” Giọng Ánh Dao vang lên, pha chút trêu chọc.

“Vậy để tớ thử gọi cho anh ấy.”

“Ok, mong hai người tay trong tay cùng nhau đến nha.”

Kiều Nguyệt bật cười, đáp gọn một tiếng “Ừ” rồi kết thúc cuộc gọi. Nụ cười tắt dần, thay vào đó là một tiếng thở dài khẽ khàng. Dạo gần đây, cô và Duy Khâm hiếm khi gặp nhau. Lúc nào anh cũng nói bận, còn cô thì không biết mình đang chờ đợi điều gì.

Kiều Nguyệt ngồi bên mép giường, ngón tay lướt qua tên Duy Khâm trên màn hình. Cô do dự một lát, rồi hít nhẹ một hơi trước khi nhấn gọi.

Tiếng chuông reo đều đặn, kéo dài vài nhịp, cho đến khi giọng anh vang lên trầm, ngắn gọn: "Alo anh nghe."

Kiều Nguyệt nắm chặt điện thoại, cố giữ giọng nhẹ nhàng:

“Tối nay... chúng ta đi chơi được không?”

“Anh bận mất rồi.” Đầu dây bên kia trả lời dứt khoát.

Cô khựng lại, ngực dâng lên một cơn bực bội pha lẫn tủi thân. “Bận? Lúc nào anh cũng bận. Đã một tháng chúng ta chưa gặp nhau rồi đấy. Anh thấy... chúng ta có giống người yêu không?”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, chỉ còn tiếng thở khe khẽ của anh vọng lại.

“Anh cũng rất nhớ em... nhưng em phải hiểu tính chất công việc của anh chứ?”

Giọng anh vẫn đều đều, không quá vội vàng, nhưng cũng chẳng đủ ấm áp để xoa dịu lòng cô. Kiều Nguyệt mím môi, cố nuốt xuống những lời muốn nói. Cô ghét cảm giác mình đang đòi hỏi tình cảm từ một người lẽ ra phải tự nguyện dành nó cho cô.

“Anh có thật là nhớ em không? Lúc nào người gọi điện cũng là em, thậm chí em nhắn tin anh còn không trả lời.”

Câu hỏi bật ra nhẹ nhàng nhưng nặng trĩu, giống như một mũi kim len lỏi vào giữa khoảng cách vô hình giữa họ.

Ở đầu dây bên kia, Duy Khâm khẽ thở dài.

“Anh... không phải không muốn trả lời. Chỉ là, mỗi lần mở điện thoại ra... anh lại bị cuốn vào công việc, rồi quên mất.”

Kiều Nguyệt cười nhạt, nụ cười chỉ mình cô nghe thấy. Lời giải thích của anh chẳng khác gì những lần trước, giống hệt một câu được học thuộc lòng.

“Yêu đương như vậy... thà không có còn hơn.”

Giọng Kiều Nguyệt khẽ run, nhưng dứt khoát. Không để Duy Khâm kịp phản ứng hay biện minh, cô lập tức nhấn nút kết thúc cuộc gọi.

Âm báo tút tút vang lên trong căn phòng im ắng, để lại trong cô một khoảng trống lạ lùng vừa nhẹ nhõm, vừa đau nhói.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc