Một Khi Đã Nắm Trong Tay

Chương 3: Gặp lại

Trước Sau

break

4 năm sau.

Âm thanh gõ bàn phím vang đều trong căn phòng sáng đèn. Màn hình máy tính trước mặt tôi chi chít những email, thông cáo báo chí và lịch sự kiện dồn dập. Ngoài kia, phòng biên tập của Đài Truyền hình nhộn nhịp tiếng điện thoại reo, tiếng bước chân vội vã qua lại.

Hai mươi hai tuổi, tôi đã là nhân viên truyền thông của một trong những đài lớn nhất thành phố. Sáng sớm có thể họp với ê-kíp sản xuất, trưa chạy qua phim trường, chiều lại ghé buổi họp báo để xử lý phóng viên. Chiếc máy ảnh, cuốn sổ ghi chép và điện thoại luôn kè kè bên mình như ba “vũ khí” bất ly thân.

Kiều Nguyệt mặc sơ mi trắng, chân váy bút chì ôm gọn đôi chân dài, mái tóc uốn gợn buộc gọn sau gáy, để lộ chiếc cổ thanh mảnh. Ngón tay cô vẫn thoăn thoắt gõ trên bàn phím, nhưng ánh mắt đã liếc nhanh sang chiếc đồng hồ đeo tay.

Tan làm.

Kim giây vừa chạm mốc, cô lập tức lưu file, đóng laptop, thu gọn sổ tay và cây bút bi vào túi.

“Chà, lúc nào em cũng đúng giờ nhỉ?” Cô đồng nghiệp ngồi bàn bên vừa cười vừa nghiêng đầu nhìn.

Kiều Nguyệt mỉm cười đáp, giọng nhẹ nhưng dứt khoát: “Làm việc đúng giờ, về cũng phải đúng giờ chứ ạ.”

Cô đeo túi chéo qua vai, bước ra khỏi văn phòng. Tiếng giày cao gót gõ nhịp đều trên sàn đá hoa cương. Vừa xuống đến sảnh, chiếc điện thoại trong túi rung lên.

“Mẹ gọi à?” Cô lẩm bẩm, rồi nhấn nút nghe.

"Cuối tuần này không về chị đừng có trách tôi." Giọng có chút trách móc.

Kiều Nguyệt cười khẽ, ánh mắt rạng rỡ:

“Con biết rồi mà mẹ ơi, con cũng nhớ nhà lắm mà.”

"Hừ, con với cái cứ phải để nhắc mới chịu về. Về đi bố cũng nhắc hoài đấy."

"Dạ dạ." Kiều Nguyệt.

Sau khi nói chuyện qua lại vài câu, cô nhẹ nhàng cúp máy, nhét điện thoại vào trong túi. Ngoài trời, đèn phố vừa lên, ánh sáng vàng nhạt trải dài xuống vỉa hè.

Cô khựng lại.

Giữa dòng người tấp nập, một bóng dáng quen thuộc hiện ra người đã rất lâu không gặp. Đình Quân.

Ánh mắt cô dừng lại, tim bỗng dưng lặng đi một nhịp.

Sao em ấy lại ở đây?

Anh dựa lưng vào bức tường kính của tòa nhà bên cạnh, đầu hơi cúi, những ngón tay dài thoăn thoắt lướt trên màn hình điện thoại. Ánh đèn hắt xuống gương mặt anh, làm nổi rõ đường nét cứng cáp, sống mũi cao, đôi môi mím lại trầm tĩnh. So với năm xưa, anh đã trưởng thành hơn, có cái gì đó lạnh lùng, chững chạc, và… khó chạm tới.

Kiều Nguyệt đứng sững, hơi thở chậm lại. Những ký ức cũ, những câu nói cuối cùng, từng ánh nhìn, tất cả ùa về rõ mồn một như mới hôm qua.

Lòng cô bối rối không biết nên bước tới chào hỏi hay lặng lẽ đi qua.

Đã mấy năm trôi qua, từ những người chị em thân thiết, giờ đây Kiều Nguyệt và anh trở thành người xa lạ. Nghĩ lại, cô cũng biết mình từng hơi quá đáng khi nói ra những lời ấy. Khi đó, cô không đủ bình tĩnh để trò chuyện với Đình Quân, đến lúc lấy lại được sự bình tĩnh thì lại không đủ can đảm để đối mặt.

Một kẻ hèn nhát như cô liệu có dám bước tới chào hỏi cậu ấy không? Biết đâu, trong mắt anh, cô giờ chỉ còn là một ký ức tồi tệ.

Cô còn đang chần chừ, thì Đình Quân bất ngờ ngẩng đầu.

Ánh mắt anh chạm vào cô.

Chỉ một giây thôi… nhưng trong đó có ngỡ ngàng, bối rối, và cả điều gì đó cô chưa kịp gọi tên.

Không gian xung quanh như ngừng lại. Tiếng bước chân, tiếng còi xe, tất cả lùi xa. Chỉ còn hai ánh mắt, và một khoảng lặng kéo dài…

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc