Một Khi Đã Nắm Trong Tay

Chương 2: Bốn năm trước

Trước Sau

break

Năm tháng trôi qua. Cũng đã bắt đầu xuất hiện những thay đổi nơi chúng tôi.

Đình Quân đã dần trưởng thành, còn Kiều Nguyệt thì sắp bước vào kỳ thi cuối cấp, chuẩn bị rời xa ngôi trường này. Những năm tháng ấy chưa bao giờ là dễ dàng với cô. Kiều Nguyệt luôn chịu áp lực từ việc học hành đến kỳ vọng của gia đình, sống trong một thế giới khép kín, không cho phép ai dễ dàng bước vào.

Thế nhưng, vẫn luôn có một người lặng lẽ ở bên Đình Quân. Cậu không còn là cậu bé lạnh lùng, ít nói ngày nào, mà đã trở thành một chàng trai lớp 9 cao lớn, chững chạc, khuôn mặt sáng bừng điển trai. Trường chúng tôi chung khuôn viên cho cả cấp 2 và cấp 3, nên việc cậu xuất hiện ở đây vốn chẳng có gì lạ. Dù vậy, mỗi lần ánh mắt cậu dừng lại nơi Kiều Nguyệt, nó vẫn không hề thay đổi: chứa đầy sự tôn trọng, ngưỡng mộ, và một chút khao khát thầm kín chưa bao giờ được nói ra.

Ngày hôm đó, trường tổ chức lễ bế giảng. Không khí rộn ràng tiếng cười nói xen lẫn chút bịn rịn. Đám bạn lớp tôi rủ nhau chụp ảnh kỷ niệm, ai cũng muốn lưu giữ từng khoảnh khắc. Giữa đám đông, tôi bắt gặp Đình Quân đứng tựa lan can tầng hai, đôi mắt hướng thẳng về phía mình. Ánh nắng đầu hè rọi xuống, làm nổi bật gương mặt cậu vừa quen thuộc, vừa xa lạ đến khó tả.

Tôi không hiểu sao hôm ấy lại nhớ rõ từng chi tiết đến vậy, nhưng có lẽ đó cũng là ngày mà tôi không muốn nhớ lại nhất.

Phía sau trường, Đình Quân lúc này đã cao hơn tôi một cái đầu, tay sỏ túi quần, giọng trầm xuống:

“Vừa rồi là ai? Cái anh tặng hoa chị… có ý gì?”

Tôi ôm bó hoa, nhìn cậu:

“Em thấy hả? Cậu ấy là bạn cùng lớp với chị.”

Nói đến đây, tôi bật cười nhẹ, khuôn mặt trắng hồng hơi nóng lên vì ngại:

“Thật không ngờ cậu ấy lại thích thầm chị suốt ba năm cấp ba.”

Đình Quân im lặng vài giây, rồi gần như gằn giọng:

“Thế chị thì sao? Chị có thích anh ta không?”

Tôi cau mày. Dạo gần đây, tính cách của Đình Quân rất khó hiểu lúc thì nổi giận vô cớ, lúc lại thân thiết quá mức. Có lẽ là tuổi dậy thì khiến tâm sinh lý thay đổi.

“Chị thích hay không thì cũng không liên quan đến em.”

“Chị phải ra với bạn chị đây.” Tôi định rời đi.

“Chị… đợi em được không?” Giọng Quân vang lên phía sau, không lớn nhưng đủ để tôi dừng bước.

Tôi quay lại, nhìn cậu. Khuôn mặt không tỏ rõ cảm xúc, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa điều gì đó khiến tôi thấy khó hiểu.

“Đợi em?” Tôi hỏi.

Đình Quân mím môi, ánh mắt thoáng tránh đi, như đang đấu tranh giữa việc nói ra hay giữ lại. Không khí đột nhiên chùng xuống, đến mức tôi nghe rõ tiếng gió lùa qua hành lang vắng.

“Đợi em trưởng thành.”

“Chị không hiểu ý em.” Kiều Nguyệt.

Đình Quân bước lên một bước, khoảng cách giữa chúng tôi thu hẹp lại. Cậu ngẩng đầu, đôi mắt đen thẳm nhìn thẳng vào tôi, giọng khàn khàn như phải dồn hết can đảm:

“Em sợ nếu không nói ra chắc em sẽ hối hận mất." cậu dừng một chút rồi nói tiếp "Em thích chị. Từ lâu rồi... Em muốn sau này có thể đường đường chính chính ở bên chị. Nên... chị đợi em, được không?”

Tôi chết lặng. Trong đầu tôi vang lên tiếng ồn ào của sân trường phía xa, nhưng trước mắt lại chỉ còn khuôn mặt đầy hy vọng của Đình Quân. Một cậu trai lớp 9 nói yêu tôi?

“Em… điên à?” Tôi lùi lại một bước, cố nén cơn bối rối thành một nụ cười mỉa. “Em mới học cấp 2, chưa hiểu gì hết. Đừng có nói mấy lời trẻ con như vậy.”

Ánh mắt cậu khựng lại, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

“Em hiểu rõ mà. Mấy năm nay, em vẫn...”

“Đủ rồi!” Tôi cắt ngang, giọng cứng lại. “Chị chưa bao giờ nghĩ về em theo cách đó. Em chỉ là... một đứa em trai của chị thôi.”

Tôi hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh.

“Quân, em đang nhầm lẫn, em còn quá nhỏ để biết tình yêu là gì. Chị không muốn nghe thêm nữa.”

“Không phải nhầm lẫn!” Cậu bước lên một bước, ánh mắt rực cháy như muốn xuyên thẳng vào tôi. “Em thật sự muốn ở bên chị. Đừng coi em là trẻ con nữa được không, dù chị có coi em là gì đi nữa, em vẫn...”

“Dừng lại!” Tôi gần như quát. “Chị không thích em. Và sẽ không bao giờ thích. Tốt nhất em nên quên đi trước khi tự làm mình đau.”

Cậu khựng lại, môi mím chặt, đôi bàn tay nắm thành quyền. Trong khoảnh khắc, gương mặt chàng trai ấy vừa bất ngờ, vừa yếu đuối đến đau lòng.

Kiều Nguyệt cũng chẳng khá hơn. Lúc này đầu óc cô như phủ một lớp sương mù, mọi âm thanh xung quanh trở nên mờ xa. Cô ước gì những lời vừa rồi chỉ là một trò đùa dại dột, một phút bốc đồng của tuổi trẻ. Nhưng ánh mắt của Đình Quân... nó quá thật, thật đến mức khiến tim cô thắt lại.

“Cảm xúc của em dành cho chị là sai sao? Chị dám nói, lúc tầm tuổi em, chị chưa từng thích ai?” Giọng Đình Quân thấp nhưng dồn dập, mỗi bước tiến lại thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

Kiều Nguyệt giật mình, tim như khựng lại. Cô theo bản năng lùi về sau, nhưng miệng vẫn cứng cỏi: “Chị không có.”

“Không có?” Khóe môi cậu cong lên, chẳng rõ là cười hay chế giễu. “Lúc đó chị thích anh Nam lớp bên... chị nghĩ em không biết sao?”

"Em... Sao em." Kiều Nguyệt mở to mắt.

Cậu dừng lại một nhịp, ánh mắt càng lúc càng sâu, hàng mi dài khẽ rung như kìm nén điều gì:

“Chị nói em còn bé à? Chị coi thường cảm xúc của em đến thế sao? Vậy thì cảm xúc của chị dành cho anh ta là gì?”

Kiều Nguyệt siết chặt bó hoa trong tay, những cánh hoa mỏng manh bị bàn tay lạnh buốt của cô bóp đến nhăn lại. Ánh nắng chiều hắt lên gò má cô, nhưng sắc mặt lại tái đi vì tức giận.

“Cậu... làm tôi cảm thấy kinh tởm rồi đấy. Đến cả chuyện cá nhân của tôi mà cậu cũng moi móc được à?”

Đình Quân khựng lại. Gương mặt góc cạnh của cậu thoáng cứng đờ, quai hàm siết chặt đến mức gân xanh hiện lên nơi thái dương. Nhưng cô không cho cậu cơ hội đáp lại:

“Tôi chỉ coi cậu là một đứa em trai, ngoài ra chẳng có gì khác. Và... sẽ không bao giờ có thứ tình cảm nam nữ gì giữa tôi và cậu. Không bao giờ.”

Kiều Nguyệt bỏ chạy, hay nói cách khác cô muốn chạy trốn, mặc kệ việc mình có làm tổn thương cậu hay không. Bởi vì tâm trí cô lúc này đã phát điên rồi.

Lúc đó, tôi đã mất hoàn toàn sự kiềm chế. Tôi không còn nhớ nổi mình đã nói những gì, cũng chẳng thể hình dung nổi sắc mặt của Đình Quân khi ấy.

Từ hôm đó, giữa chúng tôi bắt đầu xuất hiện một vết nứt trong mối quan hệ. Tôi lên thành phố học, còn cậu ở lại. Chúng tôi không gặp nhau, cũng chẳng nói với nhau một lời suốt một thời gian dài. Sau đó đột nhiên Đình Quân chuyển đi sống cùng bố mẹ, từ đó chúng tôi chưa bao giờ gặp nhau.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc