Một Khi Đã Nắm Trong Tay

Chương 1: Mười năm trước

Trước Sau

break

Nhớ khi xưa chúng tôi chỉ là những đứa trẻ ngây thơ, không vướng bận, không suy nghĩ.

Kiều Nguyệt và Đình Quân là hàng xóm. Bố mẹ cậu bận rộn suốt ngày nên gửi cậu cho ông bà chăm sóc. Nhà hai bên gần nhau, nên mỗi khi ông bà bận việc, Đình Quân lại được gửi sang nhà Kiều Nguyệt nhờ trông hộ.

Đình Quân là một cậu bé ít nói, khép kín đến mức không ai dễ dàng tiếp cận. Một thằng nhóc tám tuổi, tại sao lại mang vẻ trầm lặng như thế? Lúc đầu, Kiều Nguyệt chẳng ưa gì cậu, thậm chí không muốn chơi cùng. Nhưng sau khi được bố mẹ khuyên nhủ và chứng kiến một số chuyện cô dần học cách chấp nhận cậu.

Lâu dần, cô coi cậu như em trai, đi đâu cũng dẫn theo.

Kiều Nguyệt vẫn nhớ như in ngày hôm ấy ngày mà cô và Đình Quân, dù còn nhỏ, đã cùng trải qua một khoảnh khắc chẳng thể nào phai trong ký ức.

Sân chơi hôm ấy rộn rã tiếng cười, nhưng Đình Quân thì khác. Cậu đứng một mình ở rìa, ánh mắt dõi về phía nhóm bạn đang vui đùa. Cậu vốn ít nói, ít tham gia trò chơi, cũng chẳng có nhiều bạn bè.

“Em vào chơi với các bạn đi.”

Kiều Nguyệt, cô bé mười hai tuổi, lon ton chạy lại gần, nghiêng đầu nói với cậu.

Đình Quân lúc ấy mới tám tuổi. Cậu chỉ ngước nhìn cô, không nói một lời. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu vẫn lặng như tờ, chẳng để lộ chút cảm xúc nào.

“Thôi, nếu em thích thì cứ đứng đây một mình vậy.”

Kiều Nguyệt bĩu môi, quay lưng bỏ đi, không buồn để ý đến cậu nhóc nữa.

Một lúc sau, khi cô cùng đám bạn đang mải chơi, bỗng vang lên tiếng la thất thanh của lũ trẻ. Kiều Nguyệt giật mình, ngẩng lên nhìn về phía ồn ào. Cô chạy lại gần đó, phát hiện Đình Quân đang chới với dưới mương gần đó.

"Aaa" Đám trẻ con bắt đầu mất bình tĩnh và hét lên.

"Quân!" Kiều Nguyệt đứng trên bờ lòng hốt hoảng, khuôn mặt tái nhợt.

Sợ.

Rất sợ.

Nỗi sợ trào lên, nghẹn cứng trong lồng ngực, khiến đôi chân cô khựng lại chỉ trong một thoáng… rồi lao xuống.

Nước tạt vào mặt khiến cô sặc, hơi thở như bị cắt đứt. Dưới làn nước, cô thấy bóng dáng Đình Quân đang quẫy loạn, bàn tay nhỏ chới với tìm chỗ bám. Cô cố gắng vươn tay, ôm lấy vai cậu, cố kéo về phía bờ.

Nhưng dòng nước chảy xiết, từng đợt cuốn cả hai ra xa. Cơ thể nhỏ bé của Kiều Nguyệt nhanh chóng kiệt sức, hơi lạnh xuyên thấu qua da thịt.

“Giời ơi con cái nhà ai thế này!” Tiếng người lớn vang lên từ bờ.

Chỉ vài giây sau, một bóng người nhảy xuống, vòng tay chắc khỏe kéo cả hai lên khỏi mặt nước. Cảm giác bàn chân chạm vào đất khô, hơi ấm từ bàn tay người lớn ôm lấy khiến Kiều Nguyệt mới dần nhận ra: cô và Đình Quân đã an toàn.

Đình Quân ho sặc sụa, nước chảy ròng ròng từ tóc xuống mặt.

Kiều Nguyệt mệt lử, nằm ngửa trên bãi cỏ ướt, thở hổn hển. Nước lạnh vẫn chảy từ tóc xuống mặt, ngấm vào áo khiến cô rùng mình. Cũng uống khá nước.

Bỗng, bóng ai che mất ánh nắng trên mặt. Cô chớp mắt, thấy Đình Quân đang cúi sát xuống. Khuôn mặt cậu nhóc nhòe nước, không biết là do vừa ngã hay vì đang khóc.

Cậu nức nở, giọng run run: “Chị… chị có sao không?”

Kiều Nguyệt khẽ xua tay, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn pha chút trách móc:

“Lần sau nhớ cẩn thận hơn, biết chưa?”

Chưa kịp trả lời, Đình Quân bỗng bật khóc nức nở. Tiếng khóc của cậu vang lên khiến mấy người lớn và lũ trẻ xung quanh vừa bất ngờ vừa lúng túng.

“Đừng khóc nữa mà, con trai không được khóc nhè đâu!” Kiều Nguyệt bật cười, dù môi vẫn tím tái vì lạnh. Cô vỗ nhẹ lên vai cậu, cố gắng dỗ dành.

Sau lần đó Đình Quân nghe lời tôi hẳn. Cậu không còn cãi bướng hay trốn tránh mỗi khi tôi gọi nữa, thậm chí lúc đi đâu cũng lẽo đẽo theo sau, như thể sợ chỉ cần lơ là một chút là tôi sẽ biến mất.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc