Editor: L’espoir
*
Bùi Nhiễm tính toán khoảng cách tác động của hai lần viết chữ bằng ánh sáng lục trước đó, tránh xa cửa phòng trực ban, lặng lẽ đi đến bên kia đại sảnh rồi mới đứng lại.
Nên viết cái gì đây nhỉ?
Cô cúi đầu liếc nhìn chỗ nối giữa cánh tay robot và bả vai của mình.
Sau khi uống thuốc, bả vai không còn đau như ban ngày nữa, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu âm ỉ, như thể là có dị vật gì đó trên các đốt ngón tay.
Cánh tay này cần phải được duy trì liên tục bằng thuốc, muốn có thuốc thì sẽ phải lệ thuộc vào người khác, đó là mối lo ngại lớn trong lòng cô.
Khi tâm niệm chuyển động, ánh sáng xanh lục kéo dài, uốn lượn trong tầm nhìn.
Đây là lần đầu tiên Bùi Nhiễm chủ động dùng ánh sáng lục để viết một chữ, bởi vì không vội, chữ cũng được viết không nhanh không chậm, cuối cùng đã hoàn thành…
[Chữa bệnh]
Viết chữ xong, nhưng lại khác với mọi lần, chúng vẫn giữu lại trong đầu, không biến mất, cũng không có chuyện gì xảy ra.
Bùi Nhiễm bỗng nhiên nhớ tới, hai lần trước viết “Dừng” và “Xé”, luôn có một dấu chấm câu theo sau.
Ngay khi ý nghĩ lóe lên, một dấu chấm câu nhỏ xíu lập tức xuất hiện sau chữ “trị liệu”.
Đáng tiếc là chữ vẫn chưa biến mất, bả vai của cô vẫn ê ẩm căng trướng như cũ, không có bất kỳ dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp nào.
Không có tác dụng.
Có lẽ phải thay từ khác chăng?
Khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, điểm sáng màu lục tự động di chuyển ngược dòng, đi qua những nét chữ biến mất, cuối cùng xóa bỏ dấu chấm và chữ “Trị liệu”, trở về vị trí ban đầu và biến lại thành một chấm sáng nhỏ.
Bùi Nhiễm lại viết một chữ—— “Khỏi.”
Vô dụng.
Lại thử với “trị”.
Vẫn vô dụng.
Giấc mơ được làm vú nuôi của chính mình đã tan vỡ.
Năng lực này hình như có hạn chế, không phải là viết gì thì cũng có hiệu lực.
Bùi Nhiễm suy ngẫm: Mấy chữ mình viết toàn là động từ, nếu đổi một danh từ khác thì sẽ như thế nào?
Giờ phút này, thứ cô muốn nhất chính là…
JTN34.
Điểm sáng xóa đi chữ vừa viết, bắt đầu viết lại một lần nữa, đáng tiếc chỉ vẽ một chữ “J” to tướng, tựa như bị keo dán dính chặt lại vậy, dù thế nào cũng không chịu bay lên để viết thêm chữ cái nào nữa.
Bùi Nhiễm: “…”
Vậy mà chỉ có thể viết một chữ cái.
Một chữ cái chẳng làm được gì cả, thật đáng thương.
Bùi Nhiễm xóa “J” không có tác dụng gì này, bắt đầu lại.
Lần này cô chỉ viết một chữ…
Thuốc.
Chỉ là không biết viết một chữ “Thuốc” hời hợt như thế có thể thành công hay không.
Điểm sáng giống như con rắn đang bò, một chữ “Thuốc” màu lục dần xuất hiện, sau khi chấm dấu chấm tròn nhỏ xong, ảo ảnh trong đầu đột nhiên biến mất.
Bùi Nhiễm: Vậy đã thành công rồi sao?
Cô mượn ánh đèn trắng mờ của đại sảnh nhìn một vòng, nhưng không thấy bóng dáng JTN34 đâu cả.
Nếu chữ biến mất, có lẽ có nghĩa là nó đã có hiệu lực, Bùi Nhiễm không cam lòng, lại tìm kiếm kỹ lưỡng một lần nữa, đột nhiên phát hiện ra trên mặt đất cách đó không xa, có một mảnh giấy nhỏ bằng móng tay.
Bùi Nhiễm nhặt nó lên.
Mảnh giấy màu trắng, có một đường cong màu đen trên đó, trông rất quen thuộc.
Cô chợt nhận ra đó là gì.
Đây là một phần của hộp thuốc JTN34, vòng màu đen chính là chữ “JTN34” được in trên hộp thuốc, chữ J.
Trái tim Bùi Nhiễm đập dữ dội.
Mặc dù không thành công lấy được JTN34, chỉ lấy được một mảnh giấy nhỏ, nhưng mảnh giấy này có ý nghĩa rất lớn.
Những lần sử dụng dị năng trước đó đều là dùng sức mạnh đặc biệt để tác động mạnh mẽ đến môi trường xung quanh, nhưng lần này thì lại rất khác.
Loại dị năng này hoàn toàn có thể tạo ra thứ gì đó từ hư không, cưỡng ép tạo thành vật chất.
Dùng chữ để hóa vật, chữ ra thì phép theo.
Năng lực này còn tốt hơn cả mong đợi của Bùi Nhiễm.
Nếu có thể tạo ra một vật thể từ hư không, có lẽ một ngày nào đó, cô thực sự có thể tạo ra JTN34 hoặc thậm chí là những thứ không thể tưởng tượng được khác.
Chỉ là không biết làm cách nào để tăng cường năng lực này.
Bùi Nhiễm nắm chặt tờ giấy nhỏ trong lòng bàn tay, đứng ở đó, sắp xếp lại suy nghĩ, rồi mới thực sự đi vệ sinh ở tầng dưới cùng.
Đi qua toilet, cô trở lại phòng trực ban của nhân viên, đẩy cửa ra.