Một Bậc Yên Lặng

Chương 45

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

W nhìn thoáng qua, trình bày một cách khách quan: “Máu đã thấm vào nệm rồi.”

Bùi Nhiễm không trả lời, nhanh chóng lật tấm nệm lên, lật ngược lại.

Cô đưa tay đặt lên đầu quả cầu kim loại, ngón tay vặn một cái, xoay nó về một hướng, để mắt và miệng bắn của nó đối diện với cửa, còn mình thì ngồi xuống bên giường, mượn ánh sáng của màn hình vòng tay, xé một túi khoai tây chiên.

Mấy gói khoai tây chiên này vừa lớn vừa không dễ mang theo, phải ưu tiên ăn hết.

Thứ tư, lẽ ra phải là ngày mì thịt bò, đáng tiếc là không thể ăn được mì thịt bò.

Nửa trên của quả cầu kim loại lặng lẽ xoay tròn mà không phát ra tiếng động, quay về phía Bùi Nhiễm, nhìn một chút: “Đây là…”

Bùi Nhiễm: “Bữa trưa của tôi.”

Cả ngày hôm nay, ngoại trừ một thanh chocolate nhỏ mà Hạ Lan Vũ đưa cho, cô vẫn chưa ăn gì.

Không biết hai anh em đó thế nào rồi.

Bùi Nhiễm tháo băng dính dán trên miệng ra, bắt đầu tập trung ăn khoai tây chiên, trong phòng nhỏ chỉ có tiếng rôm rốp giòn tan.

Chỉ một lát sau, túi đã trống rỗng.

Bùi Nhiễm lại xé một túi khác.

W hiểu rất rõ: “Đây là bữa tối của cô. Cô không cần phải trả lời tôi.”

Cô đang ăn, miệng cô không bị dán băng dính, hắn sợ cô không cẩn thận sẽ tự nổ.

Sau một lát, Bùi Nhiễm yên lặng xé mở túi thứ ba.

W rất chắc chắn: “Đây là bữa khuya.”

Trước kia Bùi Nhiễm thường bữa đói bữa no, có cơ hội ăn sẽ ăn liền ba bữa, sau đó lại nhịn ăn suốt ba ngày.

W không lên tiếng nữa, im lặng chờ cô ăn xong.

Bùi Nhiễm giải quyết túi thứ ba xong, rồi lại xé một đoạn băng dính khác.

Loại băng dính này khi mới dán thì có độ dính tốt, nhưng sau nửa ngày sẽ bắt đầu giảm độ dính, cần phải thường xuyên thay mới.

Chờ cô dán xong, W mới nói chuyện: “Cả ngày không nói một lời, cũng không giao tiếp tử tế với người khác, cô có thấy tinh thần bị ức chế không? Có muốn tâm sự một cách thoải mái không?”

Bùi Nhiễm ấn băng dính trên mặt: “Không có. Không muốn. Tôi cảm thấy không nói chuyện như vậy rất tốt. Thậm chí còn cảm thấy anh hơi ồn.”

W: “…”

Đã quen với việc một mình độc lai độc vãng, nay bỗng có thêm một quả bóng biết nói bên cạnh, cô cảm thấy khá lạ lẫm.

Bùi Nhiễm lại tập trung tinh thần, thử triệu hồi ánh xáng lục trong đầu.

Buổi chiều sau khi nó làm một trận, nó đã ngủ đến giờ, lúc này có lẽ đã nghỉ ngơi đủ, vậy mà nó thật sự xuất hiện.

Trong căn phòng mờ tối, một chút ánh sáng lục mờ nhạt lơ lửng lặng lẽ trong tâm trí Bùi Nhiễm như một con đom đóm đang phát sáng.

Lòng cô thoáng chốc lay động.

Ánh sáng lục cũng di chuyển theo, những đốm sáng uốn lượn vẽ ra một đường ngắn.

Lần trước nó viết một chữ “dừng”, khiến cho tất cả nguồn điện và động cơ xung quanh đều ngừng, viết một chữ “xé”, xé toặc cả con hẻm, nếu viết lung tung, không biết nó sẽ gây ra rắc rối nào nữa.

Trong đầu cô nghĩ như vậy, ý nghĩ tựa như một bàn tay giữ chặt lấy điểm sáng.

Điểm sáng ngừng chuyển động.

Hai lần trước, nó đều viết theo ý thức của Bùi Nhiễm, Bùi Nhiễm suy nghĩ: Mình có thể chủ động điều khiển nó viết gì đó không?

Quả cầu kim loại ở ngay bên cạnh, Bùi Nhiễm không muốn để nó nhìn ra sự khác thường, đứng dậy đi về phía cửa.

W thấy lạ: “Cô đi đâu vậy?”

Bùi Nhiễm: “Toilet.”

W ừ một tiếng: “Nếu gặp phải nguy hiểm, cô có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”

“Gọi anh thì sao? Anh cũng có cử động được đâu.”

W: “Có thể tôi sẽ giúp được gì đó.”

Bùi Nhiễm: “Giúp đấu khẩu được không?”

W không lên tiếng, chỉ nhìn Bùi Nhiễm bằng con mắt đen, không biết có phải là đang cảm thấy ấm ức hay không.

Bùi Nhiễm tò mò: “Tôi cũng có thể nói chuyện với anh như vậy ở toilet được luôn sao? Khoảng cách truyền tải của kiểu trò chuyện này xa đến mức nào?”

W không trả lời trực tiếp mà thản nhiên nói: “Xa đến mức có thể vượt ngoài sức tưởng tượng của cô.”

Bùi Nhiễm mở cửa, xác nhận trong đại sảnh vẫn an toàn, ngay cả bóng ma cũng không có, mới lách người đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Điểm màu xanh lục trong đầu dường như không thể chịu đựng được nữa, chúng rung lên như muốn thoát ra.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc