Editor: L’espoir
*
Quả cầu kim loại vẫn ở yên trên mặt bàn, rách nát, con mắt màu đen nhìn chằm chằm vào Bùi Nhiễm.
“Cô đi lâu thật đó.”
“Ừ.” Bùi Nhiễm đáp lại trong đầu.
W dùng giọng nam bình tĩnh hỏi: “Vậy là cô bị táo bón hả?”
Bùi Nhiễm: ???
Giọng điệu của W rất bình tĩnh, vô cùng khách quan: “Thời gian đi vệ sinh của cô vượt xa thời gian trung bình của phụ nữ trẻ, vì vậy tôi phán đoán rằng bạn có thể bị táo bón. Tôi có một số lời khuyên về việc ngăn ngừa táo bón…”
Bùi Nhiễm không muốn thảo luận chuyện này với hắn: “Tôi thật sự không cần lời khuyên của anh.”
AI này không dễ kiểm soát, hắn kiên quyết nói hết những lời khuyên của mình: “Các phương pháp phòng ngừa táo bón bao gồm bổ sung đủ chất xơ trong chế độ ăn uống, duy trì lượng nước đầy đủ, hình thành thói quen tập luyện thường xuyên, phát triển thói quen đi đại tiện đều đặn và định kỳ, tôi có một lời khuyên rất cụ thể dành cho cô—— ăn ít khoai tây chiên một chút.”
Bùi Nhiễm yên lặng liếc nhìn nó: “Ban đầu tôi định tối nay sẽ thử sửa cái vỏ sắt của anh, nắn lại những chỗ bị nứt, tránh cho khi mang anh đi khắp nơi, các linh kiện của anh sẽ không rơi đầy ra đất, nhưng giờ tôi bỗng nhiên không muốn nữa.”
W rất tự nhận thức rõ bản thân, bình tĩnh hỏi: “Phải chăng tôi đã nói quá nhiều?”
Bùi Nhiễm: “Đúng rồi.”
W giải thích: “Tôi không phải con người, hệ thống bài tiết của cô trong mắt tôi, không khác gì quạt tản nhiệt của khung máy tính, ý nghĩa tồn tại chỉ là giúp cơ thể hoạt động bình thường mà thôi, vậy nên khi thảo luận về táo bón với tôi, cô không cần cảm thấy xấu hổ…”
Bùi Nhiễm ngắt lời hắn: “Anh thử nói lại hai chữ đó nữa xem?”
W: “Được rồi. Tôi có thể không nói.”
Bùi Nhiễm đe dọa hắn: “Thảo luận về điều này với tôi sẽ chỉ khiến mối quan hệ của chúng ta xấu đi thôi.”
W: Hiểu rồi. Vậy làm sao mới có thể cải thiện mối quan hệ của chúng ta?”
Bùi Nhiễm: “Tốt nhất là khôgn nói một chữ nào cả. Im lặng là của hồi môn tốt nhất của AI.”
W im lặng một lát, rồi mới đáp: “Tôi không hiểu tại sao nình cần phải chuẩn bị của hồi môn cho lắm. Nhưng nếu từ giờ trở đi, tôi không nói một chữ nào nữa, tặng ‘của hồi môn’ cho cô cả buổi tối, có thể nhờ cô giúp tôi sửa chữa được không?”
Bùi Nhiễm đồng ý với hắn: “Nếu như tối nay anh không nói một chữ nào, mà sáng sớm ngày mai tâm trạng của tôi lại không tệ thì được.”
Bùi Nhiễm gấp khăn quàng cổ lại làm gối, sau đó nằm xuống nệm mà không thay ga.
“Anh là AI, không cần ngủ đúng không?”
Bên tai là sự yên tĩnh.
Bùi Nhiễm nhớ tới: “À, đúng rồi, anh không thể nói chuyện. Vậy tối nay phiền anh gác đêm nha.”
Nói xong, cô xoay người thay đổi tư thế thoải mái, rồi thật sự nhắm mắt lại.
W: “…”
Hai người bây giờ là cộng đồng lợi ích, cô chết rồi, nó cũng đừng nghĩ đến việc tới Hắc Tỉnh nữa, hỏa lực và độ chính xác của nó đều rất tốt, Bùi Nhiễm cũng khá là yên tâm.
…
Mười ba giờ sau khi tiến vào yên lặng.
Phía tây thành phố Bạch Cảng, vượt qua vùng đồng bằng rộng lớn Tây Phổ, tiếp tục đi lên phía bắc, ở rìa phía nam của lưu vực Lạc Y Đạt, sâu dưới lòng đất, ẩn giấu một thành phố…
Hắc Tỉnh.
Hệ thống đường chính trong thành phố ngầm trải rộng khắp nơi, dày đặc các công trình kiến trúc như tổ mối, từng tòa nhà nối liền với mặt đất phía dưới và vòm trời phía trên, tựa như vô số cột trụ chống đỡ cả bầu tr ời.
Bỏ qua mái vòm vững chắc và cấu trúc nâng đỡ phức tạp có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, đây chính là một thành phố thực sự.
Thành phố rực rỡ ánh đèn, tiếng người ồn ào náo nhiệt.
Có lẽ đây là nơi duy nhất trong toàn Liên bang có tiếng người vào lúc này.
Vô số cột trụ màu xám trắng vây quanh tòa nhà hình trụ màu đen nổi bật nhất ở trung tâm thành phố—— Tòa nhà trung tâm Liên Bang tạm thời.
Tầng cao nhất của tòa nhà, một đại sảnh rộng lớn như phòng họp lúc này được sử dụng làm trung tâm chỉ huy tạm thời, khắp nơi là những màn hình ảo lơ lửng và phát sáng trên không trung, những người mặc quân phục hối hả ra vào, ai nấy đều căng thẳng, nhíu mày lo lắng.
“Người đại diện W, lớp chắn đã được kích hoạt hoàn toàn chưa? Hiện tại nó đã mở rộng đến đâu?”