Một Bậc Yên Lặng

Chương 3

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Dưới kia, những chiếc xe bay nối đuôi nhau, đường phố sâu không thấy đáy, tường ngoài của các tòa nhà gần đó thì nhẵn nhụi, không có lấy một cái cửa sổ, hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của Bùi Nhiễm—

 

Ngay cả khi bám vào mép bệ để đu xuống, cũng không có chỗ nào để đặt chân.

 

Xe của Cục Trị an gào gú, đã đến ngay trước mắt, cô gái tóc dài tuyệt vọng vẫy tay về phía chiếc xe bay, hy vọng nó chú ý đến trên bệ bên này vẫn còn người sống, nhưng ghế lái trống không lạnh lùng vô tình, không có ai đáp lại lời cầu cứu của cô ấy.

 

Một cơn gió lạnh khác thổi qua.

 

Một tờ rơi trong suốt đầy chữ huỳnh quang bay lả tả trông không trung, rơi xuống trước mặt Bùi Nhiễm, ngay khi chạm vào lan can thì “bụp” một tiếng, vỡ ra như bong bóng xà phòng, biến mất không để lại dấu vết.

 

Bùi Nhiễm ngước mắt nhìn chiếc xe bay mất kiểm soát kia.

 

Ở trong tình thế tuyệt vọng, không có chỗ nào để trốn, Bùi Nhiễm chỉ có một ý nghĩ — làm sao để chiếc xe này dừng lại.

 

Đột nhiên, trong đầu lóe lên ánh sáng xanh lục.

 

Những chấm sáng xanh lục biến mất lại xuất hiện, chỉ là lần này không phải ở trước mắt, mà chiếm lấy tầm nhìn ảo ảnh trong đầu cô.

 

Ánh sáng xanh lục uốn lượn và di chuyển nhanh chóng, để lại những vệt sáng tạo thành hình dáng một chữ, kiểu chữ bị biến dạng, mỗi nét vẽ đều như có sinh mệnh, quái dị uốn lượn về phía trước, là chữ của Manya —

 

【Dừng.】

 

Nó thậm chí còn vẽ thêm một dấu chấm câu.

 

Khi dấu chấm câu vừa vẽ xong, chấm sáng xanh lục trong đầu đột nhiên biến mất như cách nó đột nhiên xuất hiện.

 

Tiếng động cơ gầm rú chói tai bỗng nhiên ngưng bặt.

 

Trên không trung phía trước, chiếc xe bay đang lao thẳng về phía trước bỗng nhiên chết máy.

 

Một khoảng lặng bao trùm, mọi thứ xung quanh dường như chuyển động chậm lại, Bùi Nhiễm nhìn thấy, do quán tính, chiếc xe bay vẫn lao về phía bệ đỡ bên này, nhưng vì mất đi động lực của động cơ nên không thể duy trì độ cao, trượt xuống theo một đường cong.

 

Ầm——

 

Một tiếng nổ lớn.

 

Chiếc xe bay trượt xa khỏi bệ, đâm sầm vào tường ngoài của tòa nhà cách nhà ga vài mét, giống như một con chim bị choáng váng, thân xe màu xanh navy lộn nhào, quay vòng, mất kiểm soát rơi xuống khoảng trống sâu hun hút giữa các tòa nhà.

 

Chiếc xe nhỏ màu vàng cách đó không xa lắm lao lên cao, nhân lúc hỗn loạn, nó lao thẳng vào khoảng trống giữa hai tòa nhà cao tầng rồi biến mất.

 

Chiếc xe bay của Cục Trị an không quan tâm đến đồng đội đã rơi xuống, gầm gú đuổi theo.

 

Cô gái tóc dài áp sát lưng vào cửa, sững sờ vài giây mới nhớ ra phải lên tiếng.

 

“Ôi… Trời ơi!”

 

Cô ấy cẩn thận di chuyển đến cạnh lan can của bệ, thò đầu xuống nhìn.

 

“May mà nó đột nhiên tắt máy, nếu không thì cả hai đứa mình xong đời rồi.”

 

Cô ấy lại “ủa” một tiếng, quay đầu nhìn xung quanh, có chút khó hiểu: “Có phải cúp điện không? Hay là chiếc xe đó đã đâm hỏng đường dây nào rồi?”

 

Những đèn neon và bảng quảng cáo đang nhấp nháy trên tường ngoài của tòa nhà giờ đây đều tắt ngấm, bảng hiệu ảo lơ lửng phía trên nhà ga cũng biến mất, ngay cả màn hình ảo quét mống mắt ở cửa ra vào cũng không thấy đâu.

 

Dường như toàn bộ khu vực này đã bị cắt đứt nguồn cung cấp năng lượng ngay lập tức vậy.

 

Cô gái thở phào nhẹ nhõm: “Hai chúng ta may thật.”

 

Không phải do may mắn.

 

Trong lòng Bùi Nhiễm biết rõ, tất cả những gì vừa xảy ra trong tích tắc - xe lơ lửng tắt máy, biển quảng cáo mất điện - chỉ có thể là do ảo giác trong đầu gây ra.

 

Chữ “Dừng” kỳ lạ đó.

 

Ngay khi ánh sáng xanh lục viết xong, như thể có một bàn tay bí ẩn nào đó đã nhấn nút tạm dừng cho tất cả năng lượng và động lực xung quanh.

 

Ánh sáng xanh lục ấy, giống như một năng lực dị thường nào đó, có lẽ nó có liên quan đến lần xuyên không này.

 

Bùi Nhiễm tập trung tinh thần, muốn triệu hồi lại chút ánh sáng xanh lục đó.

 

Đáng tiếc không thấy tăm hơi đâu, không biết đã trốn đi đâu rồi.

 

Cô gái tóc dài không nhận thấy điều gì khác thường, cúi xuống.

 

Vừa rồi trong tình thế cấp bách, chiếc thùng giấy lớn mà cô ấy ôm trong lòng rơi xuống đất, đồ đạc bên trong vương vãi khắp ra ngoài.

 

“Tất cả những thứ này đều là đồ của tôi để ở công ty, vừa nghỉ việc là phải mang hết đi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc