Một Bậc Yên Lặng

Chương 4

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Cô ấy cẩn thận nâng dậy một chậu cây, dùng lòng bàn tay gom lại đất vương vãi khắp sàn, từng chút một đổ lại chậu.

 

Chậu cây này chỉ cao 20-30 cm, một chùm lá lớn xanh tươi, một chùm lá xanh mướt bóng loáng như được phủ một lớp sáp, vừa nhìn đã biết là báu vật được chăm sóc cẩn thận mỗi ngày.

 

Bùi Nhiễm cũng cúi người xuống, giúp cô ấy nhặt đồ đạc bỏ lại vào thùng giấy lớn.

 

Ngoài cây xanh, còn có các loại đồ ăn vặt, khăn mặt, bàn chải đánh răng, thậm chí còn có cả gối và một tấm chăn.

 

Xem ra là đã coi công ty như nhà rồi.

 

Cô gái tóc dài vừa nhặt đồ vừa quan sát Bùi Nhiễm.

 

“Cô tên là Bùi Nhiễm, là người của bộ phận nghiên cứu và phát triển đúng không? Tôi là Ngải Hạ, là người của bộ phận tài chính, trước đây cô từng tìm tôi để thanh toán, có lẽ cô đã quên rồi.”

 

Bùi Nhiễm không lên tiếng.

 

Xem ra nguyên chủ cùng tên với cô, cũng tên là Bùi Nhiễm.

 

Ngải Hạ hỏi: “Sáng nay tôi thấy cô ở bên phòng nhân sự, cô cũng nghỉ việc luôn đúng không, sao không mang theo thứ gì hết vậy?”

 

Bùi Nhiễm mặc một chiếc áo khoác đen ngắn, quấn khăn kẻ caro màu xám, đeo một đôi găng tay da đen, trông nhẹ nhàng thoải mái, hai tay trống không, đến cả túi cũng không có, trông như thể sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.

 

Trong đầu Bùi Nhiễm lóe lên một đoạn ký ức, có lẽ là chuyện xảy ra nửa tiếng trước—

 

Nhân sự công ty đẩy về phía cô một thông báo: “Bùi Nhiễm, hiệu suất làm việc của cô luôn rất tốt, nhưng rất tiếc, lần này bộ phận nghiên cứu và phát triển của các cô sẽ cắt giảm hơn 70% nhân sự…”

 

Bùi Nhiễm sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

 

Xem ra hai người là nhân viên của cùng một công ty trong tòa nhà này, hôm nay cùng nhau thất nghiệp, đang trên đường về nhà.

 

Cô trả lời: “Đúng vậy. Bị sa thải rồi.”

 

Ngải Hạ như tìm được tri kỷ: “Tất cả là tại đám AI đó mà ra. Ông chủ đương nhiên là muốn dùng AI hơn rồi, ai có thể cạnh tranh lại AI chứ, chúng nó không cần ăn cơm, cũng không cần ngủ, 24/365, tăng ca đến mức mọc hoa luôn…”

 

Cô ấy cảm thán: “... Mấy chuyên gia đó ngày nào cũng nói, AI là một cuộc cách mạng, có thể làm cho năng suất lao động tăng vọt các kiểu, theo tôi thấy thì mấy thứ này chỉ có thể khiến các ông chủ đua nhau dùng AI, kiếm bộn tiền, còn người bình thường thì liều mạng tranh giành chút việc làm còn sót lại, người giàu càng giàu, người nghèo càng nghèo thôi…”

 

Cô ấy cố gắng gấp nhỏ tấm chăn lại, nhét vào thùng giấy, tự nói một mình, đột nhiên nhận ra Bùi Nhiễm vẫn chưa lên tiếng.

 

Cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bùi Nhiễm hai tay đút túi, đang ngửa mặt lên, nheo mắt nhìn.

 

Trong đầu Ngải Hạ nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ—

 

Cô chắc không phải… Đang phơi nắng đấy chứ?

 

Bản thân Ngải Hạ cũng cảm thấy ý nghĩ này có chút buồn cười: Sương mù dày đặc đến mức bóng mặt trời sắp không tìm thấy rồi, ai lại đi phơi cái thứ nắng này chứ?

 

“Cô đang làm gì vậy?” Ngải Hạ hỏi.

 

“Không có gì.” Bùi Nhiễm thu hồi ánh mắt, nhắm mắt lại.

 

Trên mí mắt còn để lại một quầng sáng tròn mờ nhạt, dai dẳng không tan.

 

Ở thế giới trước đây, từ khi sinh ra, Bùi Nhiễm đã sống trong hầm trú ẩn tăm tối.

 

Hầm trú ẩn là nơi con người ẩn náu, được xây dựng sâu dưới lòng đất, nối liền các khu dân cư bằng những đường ống như hang chuột, mọi người chui ra chui vào trong những đường hầm tối tăm ấy, thỉnh thoảng mới có cơ hội lên mặt đất.

 

Thế giới mặt đất đồng nghĩa với nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào, không có nhiều người dám lên.

 

Tính ra, cũng 4-5 tháng rồi Bùi Nhiễm không lên mặt đất, cũng không nhìn thấy mặt trời.

 

Nhưng đây là một thế giới có thể nhìn thấy mặt trời mỗi ngày.

 

Không chỉ có mặt trời, mà còn có cả gió nữa.

 

Làn gió nhẹ thổi tung mái tóc bên tai, là luồng khí do xe cộ tạo ra, một chiếc xe bay lớn đang  dừng lại lơ lửng trước bệ, hàng rào kính của bệ lặng lẽ mở ra.

 

Xe buýt cũ kỹ, thân xe có nhiều vết xước bẩn thỉu, nhưng lại được bao quanh dải đèn màu tím chói mắt, bảng điều khiển ở vị trí lái xe sáng trưng, nhưng không có ai.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc