Editor: L’espoir
*
Cô ấy mặc một chiếc áo khoác len dạ màu nâu hơi rộng, mái tóc nâu dài buông xõa, ôm một chiếc thùng giấy lớn trong tay.
“Phản đối AI cướp chén cơm của mọi người đó mà.” Cô ấy nói: “Đã náo loạn mấy ngày rồi.”
Những mảnh ký ức của nguyên thân tự động tràn vào trong đầu, có chút mơ hồ, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Thành phố Bạch Cảng đang diễn ra đình công ở khắp nơi, đã kéo dài suốt hai tuần nay.
Năm nay, chính quyền thành phố cắt giảm ngân sách, dự định đưa vào sử dụng nhiều xe sửa chữa tự động điều khiển bằng trí tuệ nhân tạo (AI) để tiếp quản công việc bảo trì đô thị, điều này có nghĩa là nhiều người sẽ mất việc.
Công nhân có một hiệp hội những người làm nghề bảo trì đô thị, hiệp hội rất tức giận, tổ chức mọi người đồng loạt bãi công.
Trong cái lạnh giá buốt, một nửa thành phố bị cắt đứt nguồn cung cấp nhiệt, nhiều tòa nhà bị mất nước, mất điện, rác thải sinh hoạt cũng không ai xử lý, chất thành đống trên đường phố, bốc mùi hôi thối.
Chiếc xe nhỏ màu vàng lao vun vút trên không trung, khéo léo né tránh sự truy đuổi và chặn bắt của các xe Cục Trị an, nhưng xe Cục Trị an cũng không phải dạng vừa, bám sát phía sau không buông.
Xuyên qua cửa sổ phía trước của chúng, Bùi Nhiễm bỗng nhiên phát hiện, vị trí ghế lái trong xe Cục Trị an trống không, hoàn toàn không có ai.
Chiếc xe này được lái tự động.
Mặc dù không có người lái, nhưng nó có thể phát ra tiếng nói, giọng nói trong loa vẫn lạnh lùng như trước: “Tài xế phía trước, đây là cảnh báo cuối cùng! Vui lòng dừng xe ngay lập tức! Vui lòng dừng xe ngay lập tức!!”
Dừng xe?
Bùi Nhiễm không khỏi thắc mắc, họ định bảo chiếc xe màu vàng nhỏ đó dừng lại kiểu gì? Chiếc xe đó có thể lơ lửng giữa không trung mà dừng được sao?
Đầu cô hơi đau.
Ký ức của nguyên thân lúc ẩn lúc hiện, mơ hồ không rõ ràng.
Một chiếc xe của Cục Trị an dường như mất hết kiên nhẫn, bất ngờ tăng tốc, lao thẳng về phía chiếc xe vàng nhỏ.
Nó cảnh báo không có hiệu quả, định dùng bạo lực để chặn lại.
Chiếc xe vàng nhỏ khiếp sợ, phản ứng nhanh nhạy, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, nó bất ngờ vụt bay lên cao.
Xe của Cục Trị an đâm vào khoảng không.
Nóc xe cà sát vào gầm chiếc xe màu vàng, tia lửa bắn tung tóe, kèm theo tiếng ma sát sắc nhọn của kim loại, tần số cao đến mức màng nhĩ đau nhức.
Nhưng cái Bùi Nhiễm lo lắng là về cái khác.
Chiếc xe của Cục Trị an này tăng tốc hết cỡ, nhưng lại đâm vào khoảng không, do quán tính nên lao chuẩn xác về phía bệ đỡ nhỏ bên này, rõ ràng còn cách một khoảng khá xa, nhưng lại nó không hề có dấu hiệu rẽ hướng hay giảm tốc độ.
Bùi Nhiễm nhanh chóng suy nghĩ: Chẳng lẽ cái thứ này bị mất phanh rồi?
Nếu không thì hệ thống lái tự động bị trục trặc.
Với tốc độ và lực đâm như vậy, rất khó tránh khỏi bị nó đâm thành đống thịt vụn.
Bệ đỡ chật hẹp, lại treo lơ lửng giữa không trung, muốn tránh cũng không có chỗ tránh.
Phía sau là cánh cửa dẫn vào tòa nhà, là lối thoát duy nhất.
Cô gái tóc dài bên cạnh rõ ràng cũng nghĩ như vậy, cô ấy lập tức quay người chạy đến cửa, áp mặt vào một màn hình ảo nhỏ lơ lửng giữa không trung.
Trên màn hình có ghi: Quét mống mắt.
Tuy nhiên, cánh cửa vẫn đóng chặt, không có phản ứng gì.
Cô gái sốt ruột: “Chúng ta đã từ chức ở công ty rồi, nên quét cũng vô ích, không mở được cửa công ty…”
Bùi Nhiễm không đợi cô ấy nói xong, lùi lại nửa bước, nhấc chân đạp mạnh vào cửa.
Ầm một tiếng trầm đục.
Cánh cửa này trông giống như một lớp kính bán trong suốt, nhưng đạp mạnh như vậy mà vẫn không hề xi nhê.
Xe bay vẫn không có dấu hiệu phanh lại.
Bùi Nhiễm bước đến bên lan can trong suốt, tay chống vào lan can.
Gió lạnh thổi qua bệ đỡ, vạt áo khoác ngắn của cô vươn rộng như cánh bướm, cô nhẹ nhàng nhảy qua lan can.
Cô gái tóc dài theo bản năng hét lên: “Á! Đừng nhảy lầu mà!!”
Bùi Nhiễm không có ý định nhảy lầu.
Tay cô vẫn nắm chặt lan can, nhẹ nhàng đặt chân xuống mép ngoài chỉ rộng chừng một tấc của lan can, toàn thân nghiêng về phía ngoài, thò đầu nhìn xuống.