Sau chuyện tối qua, Hứa Mạn Mạn có một cảm giác kỳ lạ đối với Hàn Dịch Trầm, vừa rồi lại nghe anh gọi tên mình thân mật, khiến Hứa Mạn Mạn càng thấy kỳ quái hơn.
Cô không hiểu, Hàn Dịch Trầm không phải nên rất ghét mình sao? Không phải nên lạnh lùng với mình sao? Không phải nên nghiêm giọng đuổi mình đi sao? Sao lại có một loạt hành động, lời nói mập mờ với mình như vậy?
Hàn Dịch Trầm kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, rồi ngồi lên bàn trà, đối mặt với cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô.
Hứa Mạn Mạn bị nhìn đến nổi hết da gà, nín thở, không dám thở mạnh.
Ánh mắt này của anh, có phải muốn đánh mình không?
Là vì chuyện kết hôn sao?
"Chuyện đó, Hàn... Dịch Trầm, về chuyện kết hôn ấy, thật ra tôi cũng không tán thành việc này diễn ra nhanh như vậy đâu." Cô nghiêm túc bày tỏ sự chân thành của mình: "Tôi biết trong lòng anh cũng không muốn, chỉ là không muốn trái ý ông nội Hàn thôi."
Hứa Mạn Mạn nói được nửa câu thì dừng lại hai giây để quan sát biểu cảm của Hàn Dịch Trầm.
Anh không có biểu cảm gì, nhưng sau khi nghe cô nói, ánh mắt nặng trĩu rõ ràng dịu đi vài phần.
Hứa Mạn Mạn cảm thấy có hy vọng.
"Hay là chúng ta cùng đến nói chuyện với ông nội Hàn, hoãn ngày cưới lại nhé?"
Biểu cảm của Hàn Dịch Trầm hơi thay đổi, rất khó nhận ra.
Hứa Mạn Mạn nói tiếp: "Thật ra nếu anh muốn hủy hôn ước cũng được, dù sao đây cũng là sự sắp đặt của bề trên, giữa chúng ta đều không có ý đó, một cuộc hôn nhân sắp đặt không tình yêu sẽ chỉ làm tổn thương cả hai chúng ta."
Hàn Dịch Trầm nhìn cô hồi lâu với vẻ khó hiểu, rồi từ từ lên tiếng: "Không có tình yêu?"
Hứa Mạn Mạn dường như nghe ra chút đe dọa, chợt nhớ ra trong truyện gốc nữ phụ yêu nam chính sâu đậm, và đã làm một loạt những chuyện khiến người khác chán ghét.
Đầu óc cô nhanh chóng hoạt động, lập tức chữa lại: "Tôi biết, trước đây tôi đã làm nhiều chuyện sai trái khiến mọi người hiểu lầm. Thực ra, chính tôi cũng hiểu lầm, tình cảm tôi dành cho anh thực ra không phải tình yêu, mà là tình thân!"
Hàn Dịch Trầm nheo mắt, nghiến răng: "Tình thân?"
"Đúng!" Hứa Mạn Mạn quả quyết nói: "Vì tôi chưa từng thích ai, nên mới lầm tưởng tình cảm dành cho anh là tình yêu. Thực ra không phải, vì chúng ta quen nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã, vô tư lự, nên bất cứ lúc nào người khác giới đầu tiên tôi nghĩ đến cũng là anh, tôi tưởng đó là tình yêu, nhưng giờ tôi mới nhận ra, sự dựa dẫm này của tôi dành cho anh không phải tình cảm nam nữ, mà là tình thân, một tình thân vững chắc."
Sắc mặt Hàn Dịch Trầm lạnh đi, giọng điệu mang theo chút nguy hiểm: "Em thích ai rồi?"
"Hả?" Hứa Mạn Mạn không hiểu sao suy nghĩ của anh lại nhảy đến đây.
"Tôi hỏi em thích ai rồi."
Rõ ràng là câu hỏi, nhưng Hứa Mạn Mạn lại cảm thấy như một lời đe dọa, dường như nếu cô nói ra một cái tên cụ thể, sẽ lập tức chết không toàn thây.
Cô nuốt nước bọt, căng thẳng trả lời: "Không... không thích ai cả..."
Hàn Dịch Trầm nhìn chằm chằm cô một lúc, thấy cô không có vẻ nói dối mới dịu nét mặt đi một chút.
Hứa Mạn Mạn đứng im như tượng, chỉ sợ nói sai điều gì lại chọc giận Hàn Dịch Trầm.
Nam chính, tính khí có chút thất thường thật, anh trong truyện gốc rõ ràng là một tảng băng ngàn năm không đổi sắc mặt, chỉ trừ lúc ở trước mặt nữ chính thôi mà.
"Hay là chúng ta kết nghĩa anh em đi?"
Hứa Mạn Mạn chợt nghĩ ra một ý hay. Kết nghĩa anh em với nam chính, giúp nam chính ôm được mỹ nhân về, cô ngồi hưởng công lao, từ nữ phụ độc ác trở thành cô em chồng lương thiện, hòa nhập vào nhóm nhân vật chính diện, sống sót đến kết thúc viên mãn.
"Anh trai." Hứa Mạn Mạn dịu dàng gọi anh.
Hàn Dịch Trầm sững người, trong đầu hiện lên một giọng nói non nớt: "Anh ơi, nó đáng thương quá, chúng ta nuôi nó được không?"
"Anh... Hàn Dịch Trầm?"
Hứa Mạn Mạn thấy Hàn Dịch Trầm mãi không đáp lại, vẻ mặt có chút kỳ lạ, ánh mắt vô định không biết đang nhìn đi đâu. Tưởng rằng anh không muốn nhận mình làm em gái, nên không dám gọi tùy tiện nữa.
"Không có chuyện gì."
Hàn Dịch Trầm hoàn hồn, nhìn cô một lúc, rồi bỗng nhiên mỉm cười, một nụ cười dịu dàng ấm áp.
Hứa Mạn Mạn mở to mắt.
Sao anh lại cười, đáng sợ quá.
Hàn Dịch Trầm đứng dậy, đến bên bàn làm việc gọi một cuộc điện thoại.
"Trợ lý Thư, mua một phần bánh kem dâu tây và trà sữa mang vào đây."
Lạnh lùng ra lệnh xong liền cúp máy, rồi lại đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
"Mạn Mạn, lát nữa Thư Căng mua bánh về em ăn ở đây nhé, nếu buồn ngủ thì có thể vào phòng nghỉ bên trong ngủ một lát, đợi anh xử lý xong công việc rồi chúng ta cùng đi ăn tối, được không?"
Hứa Mạn Mạn kinh ngạc không nói nên lời, người vừa rồi còn có chút lạnh lùng sao đột nhiên lại trở nên dịu dàng như bị trúng tà vậy, lại còn dịu dàng với cô nữa, thật sự quá kỳ quái.
"Anh có phải biến thái không?" Cô buột miệng hỏi theo bản năng.
"Gì cơ?" Hàn Dịch Trầm nhíu mày.
"Không phải, chỉ là... chỉ là sao anh có thể đối với tôi... dịu dàng như vậy chứ..."
Điều này không hợp lý, vô cùng không hợp lý.
Hàn Dịch Trầm nhìn cô chăm chú, đôi mắt như có xoáy nước sâu thẳm, từ từ cuốn Hứa Mạn Mạn vào.
Anh xoa đầu Hứa Mạn Mạn, giọng nói như tan chảy ánh nắng xuân ấm áp: "Đợi em nhớ ra thì sẽ biết thôi."
Nhớ ra? Nhớ ra cái gì?
Hứa Mạn Mạn kỳ lạ nhìn anh.
Hàn Dịch Trầm quay lại bàn làm việc xử lý công việc, Hứa Mạn Mạn ngồi trên sofa nhìn người đàn ông kiêu ngạo và cao quý, chìm vào suy tư.
Chẳng lẽ những chương cô đã đọc lướt qua có nhiều tình tiết quan trọng, thực ra giữa nam chính và nữ phụ vẫn có vướng mắc tình cảm ư?
Không thể nào, cô nhớ tác giả từng nhấn mạnh nam nữ chính trước sau như một, cả thể xác lẫn tinh thần đều là duy nhất của nhau, nếu nam chính từng thích nữ phụ thì làm sao còn có thể là trước sau như một được?
Hứa Mạn Mạn suy nghĩ mãi không ra, dòng suy nghĩ phức tạp bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
"Vào đi."
Sau khi Hàn Dịch Trầm trầm giọng lạnh lùng cho phép vào, cửa được mở ra, Thư Căng xách bánh kem và trà sữa bước vào.
Hứa Mạn Mạn nhìn Thư Căng đến ngẩn ngơ.
Gương mặt này, vòng một này, vòng eo này, đôi chân này, vóc dáng của nữ chính đúng là tuyệt phẩm.
Rồi cô nhìn Hàn Dịch Trầm với vẻ mặt vô cảm đi tới, nhận lấy bánh ngọt từ tay Thư Căng: "Cô ra ngoài đi."
Giọng điệu thờ ơ, ánh mắt không một chút dư thừa, quay người lại, đường nét gương mặt lại trở nên dịu dàng khi bước về phía cô.
Thư Căng bị từ chối rõ ràng sững người, ánh mắt lộ vẻ đau khổ, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất, cô ấy bình tĩnh bước ra ngoài.
"Sao vậy?" Hàn Dịch Trầm bước tới ngồi cạnh cô, thấy cô đang ngẩn người nhìn ra cửa.
"Anh không thấy cô ấy rất xinh đẹp sao?" Hứa Mạn Mạn thu hồi ánh mắt, hỏi anh.
"Ai? Không nhìn ra." Hàn Dịch Trầm mở hộp bánh, thờ ơ nói.
"Hơn nữa còn rất thông minh, rất xuất sắc." Cô tiếp tục khen.
"Đó là điều kiện cần thiết để cô ấy trở thành nhân viên của công ty." Một câu trả lời vô cùng xa cách.
Hứa Mạn Mạn lộ vẻ kỳ lạ.
Có lẽ không phải hình tượng nam chính bị lệch, mà là khả năng nhìn người của anh có vấn đề?