Hàn Dịch Trầm lấy bánh kem ra, xé bao bì chiếc thìa cắm vào rồi đưa cho Hứa Mạn Mạn.
"Mạn Mạn."
Lại là cái giọng điệu thân mật đó, cứ như thể hai người họ mới là nam nữ chính yêu thương nhau.
Hứa Mạn Mạn hoảng sợ nhận lấy, nhìn anh mỉm cười cắm ống hút vào ly trà sữa, rồi nói với cô: "Ăn từ từ thôi, nếu không đủ thì bảo Thư Căng đi mua thêm."
Hứa Mạn Mạn: ???
Lần trước nữ phụ đến công ty sai nữ chính đi mua bánh kem cho cô ta không phải còn bị anh mắng một trận sao, không phải anh còn nói Thư Căng là nhân viên của anh chứ không phải người hầu của nữ phụ, bảo nữ phụ muốn ra oai ŧıểυ thư thì cút về nhà đi sao?
Hứa Mạn Mạn dưới ánh nhìn chăm chú của Hàn Dịch Trầm, cẩn thận cắn một miếng bánh cho vào miệng, rồi mắt sáng lên, ngon quá!
"Thích không?" Hàn Dịch Trầm hỏi cô.
Hứa Mạn Mạn gật đầu như gà mổ thóc, rồi lại xúc thêm vài miếng bỏ vào miệng, tâm trạng vui vẻ đã át đi cảm giác kỳ quái mà nam chính mang lại cho cô.
Ánh mắt Hàn Dịch Trầm tràn đầy cưng chiều, niềm vui sướиɠ vỡ òa từ trong lồng ngực, anh lại xoa đầu Hứa Mạn Mạn, rồi đứng dậy quay về tiếp tục làm việc.
Bánh kem rất ngon, trà sữa cũng rất ngon, Hứa Mạn Mạn vô cùng thỏa mãn, tạm gác lại việc phân tích hình tượng nam chính.
Ăn uống no nê xong, Hứa Mạn Mạn cảm thấy hơi nhàm chán, lấy điện thoại ra lướt bừa, tình cờ thấy một tin tức về buổi tiệc từ thiện thì đột nhiên nhớ ra, chính là buổi tiệc từ thiện này, nữ phụ đã bỏ thuốc nữ chính hòng hủy hoại sự trong trắng của cô ấy, nhưng vô tình lại thúc đẩy tình cảm của hai người.
Hứa Mạn Mạn nhìn về phía Hàn Dịch Trầm, chìm vào suy tư, tình hình hiện tại, cô có nên tiếp tục giúp đỡ không đây?
Đúng lúc cô đang phân vân, người đàn ông vốn đang lạnh lùng xem tài liệu bỗng ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh như băng tan ra ý xuân, rõ ràng lưng quay về phía ánh sáng, nhưng lại còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời phía sau, ánh mắt chiếu tới như chứa đựng tình cảm sâu đậm đã tích tụ qua thời gian và không gian, khiến người ta rung động.
Hứa Mạn Mạn đỏ mặt, tim đập thình thịch, vội cúi đầu xuống.
Nam chính đúng là đẹp trai thật.
Hứa Mạn Mạn không biết khi nào nam chính mới xong việc, muốn rời đi, nhưng mỗi lần có ý định đó, ánh mắt của nam chính lại nhẹ nhàng lướt qua, tuy không nói gì, nhưng ánh nhìn ấy rõ ràng đang ngăn cản cô.
Cô bồn chồn không yên lại buồn chán, ngồi một lúc rồi ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi Hàn Dịch Trầm cuối cùng cũng xử lý xong công việc, bên ngoài trời đã tối hẳn, không phải vì quá muộn, mà là vì cơn mưa lớn sắp ập đến.
Cô gái nằm nghiêng trên ghế sofa, tư thế ngủ rất ngoan, một tay gối đầu, một tay đặt trên bụng. Mí mắt mỏng cụp xuống, hàng mi dài cong như cánh quạt nhỏ, đổ một bóng mờ xuống mi dưới. Chiếc mũi xinh xắn, đôi môi anh đào hồng phấn, làn da trắng nõn mịn màng, hơi thở nhẹ nhàng làm lồng ngực khẽ phập phồng.
Vẻ ngoài của Hứa Mạn Mạn thiên về nét đẹp ngọt ngào, là kiểu đáng yêu khiến người ta nhìn là thích ngay, nếu không phải vì tính cách ngang ngược trước đây của cô, chắc chắn cô đã là nàng công chúa nhỏ được mọi người yêu chiều.
Hàn Dịch Trầm ngồi xổm trước mặt cô gái, trong lòng mềm nhũn.
Anh nhớ lại rất lâu về trước, cô cũng ngủ say không chút phòng bị bên cạnh anh như vậy, rồi mở mắt ra, đôi mắt sáng long lanh, ngọt ngào gọi anh là anh.
Cô gái không biết mơ thấy gì, chép chép miệng, rồi xoay người nằm ngửa ngủ tiếp.
Ánh mắt Hàn Dịch Trầm nặng trĩu nhìn chằm chằm đôi môi hồng căng mọng của cô gái, rồi từ từ cúi xuống, đặt lên đó một nụ hôn.
Mang theo hương thơm ngọt ngào của kem dâu.
Hàn Dịch Trầm một tay chống lên lưng ghế sofa, một tay nắm lấy tay cô gái, mười ngón tay đan vào nhau, nụ hôn càng thêm mạnh mẽ.
Nỗi nhớ nhung gần mười năm như thoát ra từ chiếc hộp ký ức đã niêm phong, điên cuồng len lỏi vào trái tim đang đập của anh, theo dòng máu lan tỏa khắp cơ thể, hòa vào nụ hôn không thể kiềm chế này.
Nhưng tình cảm tích tụ bao năm đâu chỉ một nụ hôn nhẹ nhàng đơn thuần có thể giải tỏa được.
Cảm xúc trong lồng ngực Hàn Dịch Trầm ngày càng mãnh liệt, anh ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô gái mà mυ"ŧ, liếʍ, cắn, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng thơm tho, công thành đoạt đất, từ từ thưởng thức từng tấc thịt mềm, khều lấy chiếc lưỡi nhỏ mềm mại trêu đùa, không khí và vị ngọt bị anh hút vào miệng, nuốt xuống tận đáy lòng.
Bàn tay đang chống trên ghế sofa cũng từ từ trượt xuống, luồn vào chiếc áo len mỏng của cô gái, lướt trên làn da mịn màng.
Khi những ngón tay thon dài vừa chạm đến mép áo lót bằng cotton của cô gái, người bị quấy rầy cảm thấy khó chịu, khẽ rên một tiếng rồi quay đầu đi, đôi môi đang gắn kết buộc phải tách ra.
Rồi anh nghe thấy một câu lầm bầm mềm mại: "Mao Đậu, đừng liếʍ."
Lúc Hứa Mạn Mạn tỉnh lại, bên ngoài trời đã đổ mưa to, trong phòng làm việc hơi tối, cô cầm điện thoại lên xem, đã bảy giờ.
Trên môi có cảm giác là lạ, cô chạm vào, thấy tê tê. Trong lòng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ mơ thấy ăn tôm hùm đất cũng có thể ảnh hưởng đến thực tại sao?
Hàn Dịch Trầm ngồi trên chiếc ghế sofa đơn bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng đang xem gì đó trên máy tính bảng.
Ánh sáng yếu ớt từ máy tính bảng chiếu lên mặt anh nửa sáng nửa tối, khiến Hứa Mạn Mạn có cảm giác mơ hồ không phân biệt được thực tại và ảo mộng.
Cô từ từ ngồi dậy, chớp chớp đôi mắt còn ngái ngủ để tỉnh táo hơn một chút, còn chưa kịp định thần thì nam chính đã bước tới, ánh mắt nhìn xuống từ trên cao, giọng nói nhẹ nhàng: "Ngủ ngon không, bây giờ có muốn đi ăn tối không?"
Hứa Mạn Mạn ngẩng đầu nhìn anh, ánh sáng rất yếu, không thấy rõ biểu cảm trên mặt anh, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy ánh mắt đang chiếu trên người mình vô cùng nóng bỏng.
Hứa Mạn Mạn vẫn chưa hiểu tại sao nam chính lại có một loạt hành vi khác thường như vậy, trong tiềm thức cảm thấy không nên để nó tiếp tục diễn biến, đang định từ chối thì thật đúng lúc, bụng cô đã trả lời thay.
Rồi cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp từ phía trên.
Hứa Mạn Mạn đỏ mặt, mím môi không nói gì.
"Anh hơi đói, Mạn Mạn có thể đi ăn tối cùng anh không?"
Hàn Dịch Trầm ngồi xổm xuống, trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng cưng chiều, nhẹ giọng hỏi cô.
Giọng điệu như đang cầu xin khiến Hứa Mạn Mạn cảm thấy nếu mình từ chối thì thật là lạnh lùng vô tình, cô khẽ gật đầu: "Vâng, được ạ."
Hàn Dịch Trầm nắm tay cô kéo dậy, đợi Hứa Mạn Mạn đứng vững rồi cũng không có ý định buông ra, cứ thế nắm tay cô đi ra ngoài.
Hứa Mạn Mạn bị động đi theo anh, ánh mắt cứ nhìn vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau, trong mắt đầy vẻ khó hiểu.