Mong Đợi Đã Lâu (H)

Chương 5: Xác nhận

Trước Sau

break

Hàn Dịch Trầm bế người đang giả vờ ngủ về phòng ngủ của cô, dịu dàng đắp chăn cho cô rồi ngồi bên giường ngắm cô một lúc lâu, trân trọng như báu vật vừa tìm lại được.

Sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vầng trán mịn màng của cô rồi rời đi.

Khoảnh khắc cửa phòng ngủ đóng lại, Hứa Mạn Mạn đột nhiên mở mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc và không thể tin nổi.

Chuyện gì thế này?

Nam chính hôn mình?

Nam chính hôn mình làm gì?

Nam chính biến thái à?

Hay là mình xuyên nhầm sách rồi?

Hứa Mạn Mạn rất hoang mang, cô lập tức lấy điện thoại ra tìm kiếm, bối cảnh nam chính, bối cảnh nữ phụ, đều khớp với cuốn ŧıểυ thuyết cô từng đọc, bao gồm cả những tội lỗi nữ phụ từng gây ra, dưới mỗi bài đăng đều có hàng vạn bình luận chửi rủa.

Vậy thì, tại sao nam chính lại hôn mình?

Lúc này không phải anh nên có cảm tình với nữ chính rồi sao?

Trong truyện gốc, anh ta cũng là một người đàn ông tốt, một lòng một dạ chỉ yêu nữ chính, chỉ tốt với nữ chính thôi mà.

Không hiểu nổi, Hứa Mạn Mạn quyết định phải tìm hiểu cho rõ ràng.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Mạn Mạn đã lợi dụng thân phận tiện lợi của mình để điều tra toàn bộ thông tin về nữ chính.

Mồ côi, thành tích xuất sắc, tự lập tự cường, kiên cường bướng bỉnh, năm hai đại học gặp nam chính lần đầu, tốt nghiệp thạc sĩ trường danh tiếng, năm ngoái vào làm ở công ty nam chính, thầm yêu nam chính (chờ xác nhận).

Nam phụ thứ hai là đàn anh của nữ chính, con nhà giàu, năm tư đại học tỏ tình với nữ chính bị từ chối, sau đó ra nước ngoài du học, một tháng nữa sẽ về nước bảo vệ nữ chính (chờ xác nhận).

Vậy thì, nam chính đang làm trò gì vậy, sao đột nhiên lại lệch hình tượng thế?

Hứa Mạn Mạn quyết định đi dò la tình hình của nữ chính, xác nhận xem tình cảm của nữ chính thế nào.

Thế là chiều đó cô lén lút chạy đến công ty nam chính, vốn định diễn theo hình tượng của nguyên chủ là ngang ngược xông vào công ty, lời thoại còn chưa kịp nói, cô nhân viên lễ tân đã tươi cười niềm nở mời cô vào, còn nói là Hàn Dịch Trầm đã dặn sau này chỉ cần cô đến là có thể vào thẳng.

Hứa Mạn Mạn mơ mơ màng màng đi lên tầng cao nhất.

Tầng cao nhất ngoài Hàn Dịch Trầm còn có hai nhân viên. Một người là thư ký của anh, tên Trần Uyển, một phụ nữ đã kết hôn khoảng bốn mươi tuổi; người còn lại chính là nữ chính, trợ lý của Trần Uyển – Thư Căng.

Hứa Mạn Mạn lần đầu gặp Thư Căng đã bị dung nhan tuyệt mỹ của cô ấy làm cho kinh ngạc.

Da mềm mịn như mỡ đông, trắng như tuyết, mặt tựa hoa đào, trong như trăng, quả thực đẹp đến nao lòng, đúng chuẩn nhan sắc của nữ chính, đừng nói là đàn ông, ngay cả cô nhìn thấy gương mặt này cũng phải rung động.

Chỉ riêng gương mặt này thôi, nam chính không yêu cô ấy thì còn yêu ai được nữa!

"Cô Hứa, xin hỏi cô đến đây có việc gì không ạ?"

Thấy cô, Trần Uyển vội vàng tiến lại, sau chuyện lần trước, Trần Uyển rất đề phòng cô, bản thân là phụ nữ đã có chồng cũng không gây ra mối đe dọa gì cho cô, chỉ sợ cô lại đến gây sự với Thư Căng.

Thư Căng tuy ngoài mặt không biểu lộ, nhưng khi thấy Hứa Mạn Mạn, trong lòng vẫn dấy lên sự khó chịu.

"Tôi..." Hứa Mạn Mạn ngập ngừng một lát.

Cô chỉ nghĩ đến việc xác nhận tình hình của nữ chính, chứ chưa nghĩ ra phải xác nhận thế nào.

Chợt nảy ra một ý, cô nghĩ ra rồi.

"Tôi đến đây là để nói cho hai người một chuyện."

"Chuyện gì vậy?" Trần Uyển cảnh giác hỏi, dù sao vị ŧıểυ thư kiêu căng này thường chẳng mang đến chuyện gì tốt đẹp.

"Tôi yêu Hàn Dịch Trầm, anh là của tôi." Cô nói câu này như một cái máy, hoàn toàn vô cảm.

Nói xong câu đó, cô liền cẩn thận quan sát vẻ mặt Thư Căng, quả nhiên sau khi nghe lời "tỏ tình" của cô, đôi mắt xinh đẹp của Thư Căng lập tức tối sầm lại.

Vậy là nữ chính thầm yêu Hàn Dịch Trầm, không sai.

Nghe Hứa Mạn Mạn nói vậy, Trần Uyển ngượng ngùng cười gượng hai tiếng, cố gắng giữ nụ cười chuyên nghiệp: "Cô... cô Hứa đối với giám đốc Hàn của chúng tôi thật là một lòng một dạ."

"Ờ, hì hì." Cô cười gượng hai tiếng, rồi nói: "Tôi còn có việc, đi trước đây."

Sau khi xác nhận được tình cảm của nữ chính, Hứa Mạn Mạn chuẩn bị rời đi, cô còn phải đi kiểm tra xem những thông tin khác có khớp với ŧıểυ thuyết mình đã đọc không.

Trần Uyển tuy thấy cô Hứa hôm nay rất kỳ lạ, nhưng vẫn giữ thái độ cung kính tiễn cô, bất kể mục đích lần này của cô là gì, không gây chuyện ầm ĩ đã là kết quả tốt nhất rồi.

Hứa Mạn Mạn đứng ở cửa thang máy, "ting" một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong là một người đàn ông mặt mày tuấn tú nhưng có vài phần tà khí.

Người đàn ông thấy cô cũng sững người, rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Người đàn ông bước ra, giọng điệu có chút tùy tiện gọi: "Cô Hứa."

Hứa Mạn Mạn ngơ ngác nhìn anh ta, không dám tùy tiện lên tiếng.

Người đàn ông này trông rất có địa vị, lại còn quen biết mình. Cô không có hệ thống hỗ trợ, không biết anh ta là ai, sợ nói sai sẽ bị nghi ngờ.

"Tổng giám đốc Thích, ngài đến rồi ạ." Trần Uyển phía sau lên tiếng chào trước.

Họ Thích?

Vậy Hứa Mạn Mạn có lẽ đã xác định được thân phận của anh ta – Thích Thời Yến, nam phụ thứ ba trong truyện gốc, bạn nối khố của nam chính, một tay chơi phóng đãng không đàng hoàng, có chút điên rồ, cũng là kẻ chủ mưu đứng sau vụ cho người cưỡng hiếp nữ phụ.

Hứa Mạn Mạn nuốt nước bọt, bất giác thấy sợ hãi.

Dù anh ta cười, Hứa Mạn Mạn vẫn cảm thấy sau nụ cười đó là lưỡi dao sắc bén, chỉ chờ cô lơ là phòng bị là sẽ xé nát cô ra thành từng mảnh.

"Chào... Chào anh." Hứa Mạn Mạn run run chào.

Thích Thời Yến thoáng chút ngạc nhiên, Hứa Mạn Mạn hôm nay có vẻ... hơi nhát gan?

Nhưng mặt vẫn giữ nụ cười thường thấy, hỏi: "Cô đến tìm Dịch Trầm à?"

"Không phải..."

Không biết có phải ảo giác không, Hứa Mạn Mạn cảm thấy khi mình nói không, khí chất của đối phương lạnh đi vài phần, nhưng vẻ mặt lại không hề thay đổi.

"Vậy cô đến đây làm gì?"

Giọng điệu thì nhẹ nhàng, nhưng Hứa Mạn Mạn lại nghe ra được sự đe dọa trong đó.

Trong truyện gốc, Thích Thời Yến vì là anh em tốt với Hàn Dịch Trầm nên đương nhiên cũng không ưa nữ phụ hay gây chuyện như cô, tuy bề ngoài luôn tươi cười có vẻ dễ gần, nhưng thực chất lại là một kẻ điên rồ tàn nhẫn, hành hạ người khác rất có bài bản.

Tuy truyện gốc vì giới hạn không mô tả chi tiết việc nữ phụ bị cưỡng hiếp tập thể, nhưng qua một số chi tiết miêu tả bên lề có thể suy đoán nữ phụ không chỉ đơn giản là bị vài người cưỡng hiếp, mà còn phải chịu đựng những đối xử vô nhân đạo, nếu không cũng không đến mức phải ở bệnh viện điều trị mấy tháng rồi hóa điên.

Hứa Mạn Mạn không muốn tiếp xúc nhiều với anh ta, dù đối phương có lẽ đã sớm đưa mình vào danh sách đen, nhưng với loại người vô lý, không có tam quan đạo đức này, cô vẫn muốn tránh càng xa càng tốt.

Nhiệm vụ quan trọng của cô bây giờ là sắp xếp lại tình tiết truyện, thay đổi hình tượng của mình trong mắt nam nữ chính, và sống một cuộc sống bình thường.

"Tôi đi nhầm đường rồi, tạm biệt."

Tốt nhất là không bao giờ gặp lại.

Hứa Mạn Mạn vội vàng nói xong liền ấn mạnh nút thang máy, mãi thang máy mới tới, khoảnh khắc cửa mở, bóng dáng một người đàn ông khác lại đập vào mắt.

Là Hàn Dịch Trầm.

Đúng là ŧıểυ thuyết, đủ mọi sự trùng hợp đều có thể xảy ra.

"Mạn Mạn?" Hàn Dịch Trầm vừa mở miệng đã gọi cô thân mật.

Hứa Mạn Mạn ngẩn người, Thích Thời Yến cũng hơi cau mày.

Hàn Dịch Trầm bước ra, ánh mắt lướt từ Hứa Mạn Mạn sang Thích Thời Yến, nhưng khóe mắt vẫn dõi chặt Hứa Mạn Mạn, thấy cô định đi liền nắm lấy cổ tay cô, không mạnh không nhẹ, nhưng cũng đủ khiến cô không thoát ra được.

Hứa Mạn Mạn kỳ quái nhìn anh, anh lại nói với Thích Thời Yến: "Có chuyện gì à?"

"Không có chuyện gì thì không được đến tìm cậu à?" Thích Thời Yến cười hỏi.

"Vậy không tiễn."

Hàn Dịch Trầm lạnh nhạt nói xong câu đó rồi kéo Hứa Mạn Mạn vào văn phòng.

Thích Thời Yến nhìn cô gái rõ ràng không cam tâm tình nguyện bị kéo đi và người đàn ông bá đạo, cười khẩy một tiếng.

Kỳ lạ.

Hứa Mạn Mạn kỳ lạ, Hàn Dịch Trầm cũng kỳ lạ.

Ánh mắt đầy ẩn ý lơ đãng liếc sang bóng hình cô đơn đang ngồi ở bàn làm việc bên cạnh, anh ta nheo mắt lại, nở một nụ cười khó hiểu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc