Hai người đồng thời lên tiếng, lời vừa dứt, vợ chồng họ Hàn và Hứa Mạn Mạn cùng lúc kinh ngạc nhìn về phía Hàn Dịch Trầm.
Họ không nghe lầm đấy chứ?
Hàn Dịch Trầm đây là đồng ý sao?
"ŧıểυ Trầm, con..."
Mẹ Hàn còn muốn khuyên thêm gì đó, nhưng bị ông cụ Hàn cắt ngang.
"Vậy tốt, cứ đợi Mạn Mạn tốt nghiệp, hai nhà chúng ta sẽ cùng nhau ăn mừng thật náo nhiệt."
Ông cụ Hàn cười tủm tỉm, giọng điệu ôn hòa nhưng lại ẩn chứa sự kiên quyết không cho phép ai phản đối.
Hứa Mạn Mạn rất hoang mang, vô cùng hoang mang. Nếu mình nhớ không lầm, tình tiết tối nay phải là nam chính đã có cảm tình với nữ chính, kiên quyết muốn hủy hôn với nữ phụ, bị ông cụ Hàn dùng gia pháp đánh mấy gậy, nữ phụ cũng vì thế mà phát điên, tìm đủ mọi cách gây sự với nữ chính mới đúng.
Nhưng...
Cô nhìn ông cụ Hàn đang tươi cười, rồi lại nhìn nam chính tỏ vẻ như không có chuyện gì, ngập ngừng lên tiếng: "Cháu... cháu cũng thấy, hình như hơi vội ạ..."
Dường như không ngờ cô sẽ nói vậy, cả bốn người trên bàn đều nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
Hứa Mạn Mạn căng thẳng nuốt nước bọt, rụt rè nói: "Cháu thấy bác trai và bác gái nói rất đúng, cháu... chúng cháu còn nhỏ, không cần vội vàng như vậy đâu ạ, có thể tìm hiểu nhau thêm một thời gian nữa, sau đó hãy bàn chuyện cưới xin..."
Mẹ Hàn nhìn cô không thể tin nổi, đây là lời mà Hứa Mạn Mạn, người yêu con trai bà đến sống đi chết lại, thậm chí tìm mọi cách trèo lên giường con trai bà, có thể nói ra sao?
"Sao thế Mạn Mạn, con không muốn lấy ŧıểυ Trầm à?" Ông cụ Hàn ôn tồn hỏi.
Hứa Mạn Mạn nhìn về phía nam chính, thấy anh khẽ cau mày, ánh mắt phức tạp nhìn mình.
Hứa Mạn Mạn không hiểu ý anh, cũng không biết nên trả lời là muốn hay không muốn.
Cô suy nghĩ một lát, cảm thấy vẫn nên giữ thiết lập của nguyên chủ trước, nhưng là một đứa trẻ ngoan ngoãn thành thật, cô rất khó tỏ thái độ chắc chắn, chậm rãi nói: "Chắc là... muốn ạ..."
Rồi cô thấy lông mày nam chính hơi giãn ra.
"Nhưng mà..." còn chưa kịp nói ra, đã nghe ông cụ Hàn dặn dò ba Hàn: "Nếu Mạn Mạn đã muốn, vậy cứ quyết định thế đi. Quý Đình, lát nữa con hẹn ông bà thông gia một buổi, hai nhà chúng ta bàn bạc kỹ lưỡng chuyện cưới xin của các con."
"Vâng ạ, thưa ba." Ba Hàn bình thản đáp.
Mẹ Hàn dù không đồng ý cũng không dám trái ý ông cụ, dù sao trước đây lời của ông cụ Hàn trong nhà này chính là mệnh lệnh sắt đá. Bà chỉ có thể sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm Hứa Mạn Mạn, như thể đang oán trách sự bất mãn của mình với cô.
Hứa Mạn Mạn rất bất lực, cô cũng thấy chuyện này thật kỳ lạ, hơn nữa những chuyện tồi tệ trước kia cũng không phải do mình làm, mình cũng rất vô tội mà.
Mà nói đi cũng phải nói lại, tin hai người sắp cưới mà tung ra, con đường tình cảm của nam chính và nữ chính chẳng phải sẽ càng trắc trở hơn sao?
Đấng Toàn Năng chắc không phải thấy mình muốn sửa đổi hình tượng nữ phụ, giảm bớt trắc trở cho nam nữ chính nên mới bày ra trò này chứ? Chính là không muốn cho mình có kết cục tốt đẹp phải không?
Vậy thà chết hẳn đi còn may mắn hơn.
"Ông nội Hàn ơi, cháu..." Hứa Mạn Mạn vẫn muốn cố gắng thêm chút nữa.
"Đừng lo Mạn Mạn." Ông cụ Hàn ngắt lời cô, ánh mắt trìu mến nhìn cô: "Có ông nội chống lưng cho con, không ai dám bắt nạt con đâu."
Hứa Mạn Mạn liếc nhìn nam chính với sắc mặt hơi lạnh, nghĩ đến tình tiết gã nam phụ thứ ba điên khùng cho người cưỡng hiếp nữ phụ rồi tống cô vào bệnh viện tâm thần, cô thấy khó mà yên tâm nổi.
Cô nghĩ mãi không ra, tại sao ông cụ Hàn lại thích nữ phụ độc ác này đến vậy, chẳng lẽ trên người nữ phụ có bí mật động trời nào đó? Hay là ông cụ Hàn có điểm yếu gì bị cô ta nắm giữ?
Mãi đến khi nam chính đưa cô về đến nhà, cô vẫn không nghĩ ra, chẳng lẽ trước kia nữ phụ từng cứu mạng ông cụ Hàn?
"Đến nơi rồi."
Giọng nói trầm thấp kéo Hứa Mạn Mạn về thực tại, cô nhìn xung quanh, là cửa nhà mình.
"À vâng, được rồi, cảm ơn anh."
Cô vội vàng cảm ơn, thái độ lễ phép hoàn toàn trái ngược với vẻ ngang ngược, hống hách thường ngày của mình.
Sau đó cô định tháo khóa dây an toàn, nhưng không hiểu sao, khóa dây an toàn như bị kẹt, kéo mãi không ra.
Hứa Mạn Mạn hơi sốt ruột, mặt đỏ ửng lên.
Bỗng nhiên cảm thấy một luồng hơi thở áp lại gần, bóng người che khuất ánh sáng trên nóc xe, bao trùm lấy cô, một mùi gỗ đàn hương thoang thoảng lan tỏa.
Hứa Mạn Mạn nuốt nước bọt, mắt tròn xoe nhìn thẳng phía trước, không dám thở mạnh.
Hàn Dịch Trầm nghiêng người qua, dù không hề chạm vào cô, Hứa Mạn Mạn vẫn cảm thấy anh ở rất gần, dường như áp sát vào mình.
Anh cụp mắt, không có biểu cảm gì nhiều, rất nghiêm túc tháo khóa an toàn cho cô, hơi thở ấm nóng phả nhẹ lên má cô, như nhóm lên một đốm lửa, sắc hồng từ đó từ từ lan ra, nhuộm hồng cả khuôn mặt cô.
Dù Hứa Mạn Mạn nhìn về phía trước, nhưng trong khóe mắt lại toàn là nửa khuôn mặt đẹp đẽ của người đàn ông.
Trong xe rất yên tĩnh, tai Hứa Mạn Mạn chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Cạch.
Tiếng khóa dây an toàn được mở.
"Được rồi."
Giọng nói trầm khàn rót vào tai, làm màng nhĩ khẽ rung lên, ngón chân trong đôi giày trắng cũng co lại.
"Cảm ơn anh."
Giọng nói lí nhí, mềm mại, đôi mắt to tròn thoáng vẻ rụt rè, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trông như một chú thỏ con hoảng sợ.
Vài mảnh ký ức quen thuộc chợt ùa về.
Hàn Dịch Trầm nhìn mà lòng khẽ rung động, không kìm được cúi xuống, một nụ hôn mềm mại đặt lên khóe môi Hứa Mạn Mạn.
Đồng tử Hứa Mạn Mạn đột ngột giãn ra, mí mắt sụp xuống, rồi ngất đi.
Cảm giác mềm mại trên môi biến mất, Hàn Dịch Trầm lập tức đỡ lấy thân hình mềm oặt của cô gái. Nhìn đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi vẫn còn khẽ run của cô, anh nhếch môi cười, đôi mắt vốn lãnh đạm nay tràn ngập ý cười.
Sự kích động trong lòng như cỏ dại mọc hoang, bị tình ý nồng đậm trong mắt anh kìm nén.
Mạn Mạn của anh, cuối cùng em cũng trở về rồi.