Mong Đợi Đã Lâu (H)

Chương 3: Em ấy, đã trở về

Trước Sau

break

Hàn Dịch Trầm lúc trở về đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Cô gái mặc áo có viền bèo nhún và quần jean dài đang nhảy chân sáo, chú chó Golden Retriever lông vàng óng mượt từ xa ngậm chiếc đĩa bay, hào hứng chạy về phía cô gái.

Lòng Hàn Dịch Trầm chùng xuống, nhớ lại lần trước Hứa Mạn Mạn đến, vì Mao Đậu muốn làm thân với cô ta, lúc nó đến gần đã làm bẩn váy cô ta, Hứa Mạn Mạn đã đá mạnh Mao Đậu mấy cái, vì thế Mao Đậu phải điều trị mấy ngày, nhìn thấy Hứa Mạn Mạn liền sợ hãi co rúm lại. Từ đó về sau Hàn Dịch Trầm không cho Hứa Mạn Mạn đến Hàn trạch nữa, nhưng không cản được ông nội Hàn thích gọi cô đến, anh đành dặn người hầu chú ý một chút, đừng để Hứa Mạn Mạn lại gần Mao Đậu.

Người hầu chăm sóc Mao Đậu không biết đã đi đâu, Hàn Dịch Trầm đang định tiến lên ngăn cản, lại thấy Mao Đậu ngậm chiếc đĩa bay chạy đến bên cô gái, rồi bất ngờ bổ nhào vào người cô, khiến cô ngã xuống đất, nó vui vẻ liếʍ mặt cô gái.

Cô gái cười khúc khích, vừa ngăn Mao Đậu lại gần, vừa cười nói: "Ôi chao, đừng liếʍ nữa Mao Đậu, nhiều nước dãi quá đi."

Trái tim Hàn Dịch Trầm chợt thắt lại, vài mảnh ký ức phủ bụi chợt ùa về, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

"Mao Đậu, Mao Đậu, em mau đứng dậy đi, em nặng quá!"

Cô gái muốn xoay người đứng dậy, nhưng lại bị Mao Đậu đang vô cùng phấn khích đè chặt không buông, cô gái nhìn nó với vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều.

Hàn Dịch Trầm siết chặt nắm tay, trầm giọng gọi: "Mao Đậu."

Nghe thấy giọng nói của chủ nhân, Mao Đậu dừng hành động thân mật với cô gái, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía chủ nhân, lúc này mới buông Hứa Mạn Mạn ra, vui vẻ chạy về phía anh.

Mao Đậu chạy quanh Hàn Dịch Trầm hai vòng, cọ cọ vào đôi chân dài thẳng tắp của anh, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh, lè lưỡi, hào hứng nhìn anh, như đang muốn kể chuyện vui gì đó.

Hàn Dịch Trầm ngồi xuống xoa đầu nó, trên gương mặt luôn lạnh lùng xa cách chợt thoáng một nét dịu dàng.

Mao Đậu đã lớn tuổi, từ sau khi bị Hứa Mạn Mạn ngược đãi hai năm trước, nó ngày càng ủ rũ, mỗi ngày không nằm trong chuồng thì cũng nằm trên bãi cỏ phơi nắng, ngay cả khi nhìn thấy chủ nhân Hàn Dịch Trầm cũng chẳng mấy nhiệt tình.

Đây là lần đầu tiên Hàn Dịch Trầm nhìn thấy nó hoạt bát, tràn đầy sức sống như vậy trong suốt hai năm qua.

Hàn Dịch Trầm ngước mắt nhìn, cô gái đã đứng dậy, có chút ngơ ngác đứng đó nhìn về phía anh. Đôi mắt tròn xoe trong veo, ẩn chứa sự dịu dàng thuần khiết. Ánh nắng chiều ấm áp chiếu lên người cô, tựa như những mảnh vỡ dịu dàng, lóe lên thứ ánh sáng đã lâu không gặp.

Đây là lần đầu tiên Hứa Mạn Mạn gặp nam chính.

Người đàn ông có mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, môi mỏng hơi hồng, đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng sắc sảo, toát lên vẻ lạnh lùng xa cách ngàn dặm. Anh mặc bộ âu phục phẳng phiu, giày da bóng loáng, toát lên vẻ cao quý. Ánh mắt nhìn qua có chút lạnh lẽo, lại mang theo nét u tối khó lường, khiến người ta cảm thấy xa vời không thể với tới.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Mạn Mạn hơi nóng lên, tim đập thình thịch.

Không hổ là nam chính, sở hữu khuôn mặt đẹp đến nao lòng.

Hứa Mạn Mạn đứng tại chỗ, có chút bối rối, không biết nên mở lời thế nào.

Giai đoạn này, nam chính hẳn là đã chán ghét nữ phụ đến cùng cực, chắc cũng không muốn nói chuyện với cô đâu nhỉ?

Đang lúc Hứa Mạn Mạn do dự, nam chính bước tới, ánh mắt dừng trên người cô có chút nóng rực, giọng nói bình tĩnh nhưng lại xen lẫn chút bất ổn: "Em, đã trở về..."

Hứa Mạn Mạn ngẩn ra, theo bản năng đáp lại: "Hả? Về đâu ạ?"

Đây không phải nhà nam chính sao, họ hình như chưa kết hôn mà...

Hàn Dịch Trầm ánh mắt sâu thẳm nhìn cô một lúc lâu, giọng điệu nhạt đi vài phần: "Không có gì."

Sau đó quay người trở về biệt thự.

Hứa Mạn Mạn ngơ ngác nhìn bóng lưng nam chính rời đi, cũng chỉ ngẩn người vài giây, rồi nhanh chóng vui vẻ chơi đùa tiếp với Mao Đậu.

Lúc ăn tối, ông nội Hàn vô cùng nhiệt tình gắp thức ăn cho Hứa Mạn Mạn, sợ cô khách sáo. Ba Hàn và Hàn Dịch Trầm đều thuộc tuýp người kiệm lời như vàng, suốt bữa ăn đều im lặng dùng bữa, cử chỉ tao nhã, lịch sự, chỉ khi ông nội Hàn hỏi gì đó mới đáp lại một hai câu.

Ngược lại, mẹ Hàn tỏ rõ thái độ không thích cô, nhìn cô với ánh mắt lộ rõ vẻ bất mãn, nhưng cũng không dám làm gì trước mặt ông nội Hàn, chỉ thỉnh thoảng lại nói vài câu bóng gió khó nghe.

Hứa Mạn Mạn cảm thấy thái độ của mẹ Hàn đối với cô mới là bình thường, dù sao cũng không có người mẹ nào lại thích một người phụ nữ tính tình tệ hại, lại kiêu căng độc ác làm con dâu mình.


"Mạn Mạn năm nay tốt nghiệp rồi nhỉ." Ông cụ Hàn đột nhiên lên tiếng hỏi.

"Vâng, còn ba tháng nữa ạ." Hứa Mạn Mạn ngoan ngoãn trả lời.

"Vậy đợi con tốt nghiệp rồi thì tổ chức hôn lễ với ŧıểυ Trầm luôn nhé."

Câu nói thong thả của ông cụ Hàn khiến cả bốn người có mặt đều lộ vẻ kinh ngạc.

"Con không đồng ý!" Mẹ Hàn lên tiếng phản đối đầu tiên.

"Tại sao lại không đồng ý?" Ông cụ Hàn nhìn mẹ Hàn hỏi.

"Hứa Mạn Mạn nó..." Mẹ Hàn vốn định nói Hứa Mạn Mạn phẩm hạnh không tốt, không xứng cưới con trai mình, nhưng nhìn thấy sự uy nghiêm trong mắt ông cụ Hàn đành nuốt ngược vào, khô khan nói: "Con, con thấy hai đứa còn nhỏ, không cần vội vàng như vậy..."

"Hai nhà chúng ta vốn có giao tình tốt đẹp, hai đứa nhỏ lại yêu thương nhau, đương nhiên là càng sớm càng tốt." Ông cụ Hàn ung dung nói: "Hơn nữa, bây giờ là thời điểm tốt nhất."

Hứa Mạn Mạn liếc nhìn Hàn Dịch Trầm mặt không chút cảm xúc suốt buổi, thầm nghĩ yêu thương nhau chỗ nào chứ...

Chẳng lẽ nguyên chủ đã nói bừa gì đó trước mặt ông cụ Hàn nên ông mới hiểu lầm?

Thế này chẳng phải càng khiến nam chính thêm ghét mình sao, mình phải lên kế hoạch thật tốt để nam nữ chính thay đổi cách nhìn về mình, giúp mình sống sót.

"Đó là trước kia, nhưng bây giờ nó..." Mẹ Hàn nói được nửa câu thì im bặt, ánh mắt nhìn Hứa Mạn Mạn có vài phần phức tạp, rồi lại đau lòng nhìn sang Hàn Dịch Trầm.

"Hai đứa thấy sao?" Ông cụ Hàn lại hỏi hai ba con.

"Con cũng thấy không cần vội như vậy."

"Tất cả nghe theo ông nội."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc