"Chẳng phải cậu không thích ăn dâu tây sao?" Trần Lâm Lị nhìn chiếc bánh kem nhân dâu tây trong tay cô hỏi.
Hứa Mạn Mạn ngơ ngác nhìn chiếc bánh kem trong tay.
Nữ phụ không thích ăn dâu tây?
Vậy tại sao nam chính lại đút dâu tây cho cô ăn?
"Bây giờ, thích rồi." Cô đáp khô khan.
"Ồ." Trần Lâm Lị cũng không để tâm, tiếp tục nhìn về phía Thư Căng mà chửi rủa: "Cái nơi thế này mà hạng người như cô ta cũng đòi đến à, cũng không biết tự xem lại mình là thứ gì."
"Hàn thiếu đi đâu cô ta theo đó, như đỉa đói vậy, không có chút tự trọng nào à?"
"Cô ta sẽ không thật sự coi mình là chính thất đấy chứ, Hàn thiếu và Thích thiếu ôn chuyện mà cô ta còn đứng đó làm gì? Lẽ nào quyến rũ một Hàn thiếu chưa đủ, còn muốn quyến rũ cả Thích thiếu sao?"
"Phì, đồ hồ ly tinh. Nếu cô ta dám có ý đồ gì với Thích thiếu, tôi tuyệt đối không để cô ta yên."
"Mạn Mạn, sao cậu không nói gì?"
Người đang lẩm bẩm một mình bỗng nhiên chuyển sự chú ý sang, Hứa Mạn Mạn đang ăn ngon lành suýt chút nữa thì bị nghẹn.
Cô nuốt miếng bánh xuống, nhìn Trần Lâm Lị đang nhìn mình với ánh mắt kỳ quái, rất nghiêm túc nói: "Ở đây đông người quá, hơn nữa còn có rất nhiều bậc trưởng bối, chúng ta phải chú ý lời ăn tiếng nói."
Trần Lâm Lị lộ vẻ mặt kỳ quái, như muốn nói trước đây cậu chưa bao giờ có kiểu lo lắng này.
"Chúng ta đại diện cho gia tộc đến đây, làm tổn hại hình ảnh của bản thân thì không sao, nhưng làm tổn hại đến lợi ích của gia tộc thì không tốt đâu." Cô giải thích như vậy.
Dù vẻ mặt Trần Lâm Lị vẫn không hiểu, nhưng cũng miễn cưỡng chấp nhận.
Sau đó cô ta tiếp tục nhìn về phía Thư Căng mà than thở: "Con hồ ly tinh này cứ bám theo Hàn thiếu mãi, không có cơ hội ra tay."
"Ra tay gì?" Hứa Mạn Mạn ngạc nhiên hỏi.
Trần Lâm Lị đáp lại bằng một vẻ mặt "cậu biết mà" tỏ ý cạn lời, rồi kiêu ngạo nói: "Chuyện quan trọng như vậy mà cậu cũng quên được, may mà mình đã chuẩn bị xong cả rồi."
"Chuyện gì cơ?" Hứa Mạn Mạn vẫn mơ hồ không hiểu.
"Chuyện dạy dỗ con hồ ly tinh kia chứ gì." Trần Lâm Lị nói nhỏ, "Mình đã tìm người rồi, đang đợi ở cửa sau."
Hứa Mạn Mạn chợt hiểu ra, trong ŧıểυ thuyết, chính cô và Trần Lâm Lị đã cùng nhau bày ra âm mưu độc địa này. Một người phụ trách bỏ thuốc, người còn lại phụ trách dẫn côn đồ vào.
"Hàn thiếu cũng thật là, sao cứ dắt cô ta theo mãi thế, như vậy thì chúng ta làm sao thực hiện kế hoạch được." Trần Lâm Lị lại nhìn về phía đó, bực bội nói.
Hứa Mạn Mạn cũng nhìn sang.
Hàn Dịch Trầm đang dẫn Thư Căng trò chuyện cùng Thích Thời Yến, Thư Căng đứng bên cạnh anh, thỉnh thoảng góp vài câu, dáng vẻ khoan thai, khí chất thoát tục, trông vô cùng xứng đôi với một Hàn Dịch Trầm kiêu ngạo.
Hứa Mạn Mạn nhìn một lúc, không hiểu sao đột nhiên cảm thấy miếng bánh trên tay không còn ngon nữa.
Cô nghĩ, tuy là để thúc đẩy tình tiết truyện, nhưng chuyện bỏ thuốc này dù sao cũng là việc thất đức, cô trước nay luôn sống hướng thiện, bảo cô làm chuyện này quả thực trong lòng không sao chấp nhận nổi.
"Này này, Hàn thiếu và Thích thiếu đi rồi kìa." Trần Lâm Lị nhìn về phía đó rồi đột nhiên nói, sau đó không biết lấy từ đâu ra một gói bột trắng nhỏ đưa cho cô: "Đây là mình nhờ một người bạn nhà có làm ăn phi pháp lấy được, nghe nói dược hiệu cực mạnh, gái trinh liệt nữ mà dính phải cũng sẽ biến thành dâm phụ trơ tráo. Hơn nữa, thuốc này chỉ có quan hệ với đàn ông mới giải được."
"Mình đã sắp xếp với phục vụ rồi." Trần Lâm Lị chỉ một nhân viên phục vụ cơ động cách đó không xa, "Cậu đưa thuốc cho anh ta, anh ta sẽ bỏ thuốc vào rồi cố ý đi theo cậu đến chỗ con hồ ly tinh kia, sau đó cậu giả vờ xin lỗi để nó uống ly rượu đã bỏ thuốc là được."
"Đợi con hồ ly tinh đó có phản ứng, anh ta sẽ đưa người đến căn phòng mình đã chỉ định. Mình sẽ phụ trách ra cửa sau dẫn đám người kia vào phòng đó, đợi đến khi nó bị đám đó chơi cho tàn tạ, xem nó còn mặt mũi nào đi quyến rũ đàn ông nữa không."
Hứa Mạn Mạn không nhận gói thuốc ngay mà hỏi: "Số phòng cậu đặt là bao nhiêu?"
"807, sao thế?"
"Cậu nói với nhân viên phục vụ, đưa người đến phòng 802." Cô nhớ tối đó nam chính ở phòng 802.
Tuy trong nguyên tác, nữ chính vì một vài lý do nào đó mà tự mình đến phòng 802, nhưng hiện tại tình tiết có chút thay đổi, để đề phòng bất trắc, tốt nhất là cứ để nhân viên phục vụ trực tiếp đưa đến phòng 802.
"802? Đó không phải phòng tổng thống sao? Cậu đặt à?"
Hứa Mạn Mạn gật đầu.
"Có xa xỉ quá không, nó xứng sao?" Trần Lâm Lị rõ ràng tỏ vẻ khinh thường.
"Ấy dà, mình chắc chắn có dụng ý của mình mà." Hứa Mạn Mạn nói qua loa, "Lát nữa cậu đi mời rượu cô ấy, mình phụ trách đi đón đám người cậu tìm."
"Tại sao?" Trần Lâm Lị ngạc nhiên hỏi.
"Thì, chẳng phải mình từng bắt nạt cô ấy sao, mình sợ cô ấy đề phòng mình, không chịu uống rượu với mình." Hứa Mạn Mạn giải thích.
Trần Lâm Lị suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Cũng có lý. Vậy mình qua đó trước, lúc cậu dẫn người vào cũng cẩn thận một chút, đừng để người khác nhìn thấy."
"Ừ ừ, được rồi."
Hứa Mạn Mạn nhìn Trần Lâm Lị đi đến chỗ nhân viên phục vụ, rồi lại nhìn quanh, thấy không ai chú ý đến mình mới cẩn thận đi ra cửa sau.
Hứa Mạn Mạn đứng ở cửa sau, nhìn bảy tên côn đồ du đãng, không khỏi giật mình.
Cô tưởng cưỡng hiếp tập thể nhiều nhất cũng chỉ ba người, không ngờ Trần Lâm Lị lại tàn nhẫn đến vậy, gọi hẳn bảy tên, mà toàn là bọn mặt mày dị hợm.
Hứa Mạn Mạn dùng tiền đuổi đám người đó đi, đợi họ đi xa rồi mới từ từ quay lại.
Đi được nửa đường, cô đột nhiên dừng lại.
Trong phút chốc, hình ảnh Hàn Dịch Trầm hôn cô tối qua chợt hiện lên trong đầu, cô nhìn về phía những căn phòng trên tầng của khách sạn, nghĩ đến cảnh Hàn Dịch Trầm và Thư Căng lát nữa sẽ ân ái triền miên trong căn phòng nào đó, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy có chút chua xót.
Không đúng, cô không nên có thứ cảm xúc lệch lạc này, tuân theo nguyên tác mới là thuận theo số mệnh.
Việc cô cần làm bây giờ là đảm bảo tuyến tình cảm của nam nữ chính đi đúng quỹ đạo, tiến đến một kết thúc viên mãn theo đúng cốt truyện gốc. Còn cô cũng nhờ đó mà an phận sống sót.
Vì vậy, bây giờ cô chỉ cần xác nhận Thư Căng đã vào phòng của Hàn Dịch Trầm, xác nhận tối nay họ sẽ ở bên nhau.
Tuy mọi việc đều đã sắp xếp ổn thỏa, nhưng lỡ như giữa chừng có sự cố gì thì sao, đúng không nào.
Sau khi đã vững tin, Hứa Mạn Mạn tiếp tục đi vào trong, còn chưa vào đến đại sảnh thì nghe thấy có người gọi mình.