Đến đây gần một tuần rồi, Hứa Mạn Mạn nhận ra ba mẹ của nữ phụ dường như cũng không thích cô con gái này lắm, thái độ với cô khá lạnh nhạt. Mẹ Hứa đi du lịch, cả tuần nay không gọi cho cô cuộc điện thoại nào, cũng không nhắn một tin nào. Ba Hứa ban ngày phải đến công ty làm việc, buổi tối về nhà cũng ít khi nói chuyện với cô, không phải vì tính cách, mà dường như thật sự không thích nói chuyện với cô.
Nhưng cô nhớ trong truyện gốc, ba mẹ của nữ phụ cực kỳ cưng chiều nữ phụ, nếu không cũng không dung túng nên tính cách ngang ngược của cô ta.
Cho nên ngoài nam chính ra, tính cách của vợ chồng Hứa gia cũng có khác biệt so với truyện gốc, còn về nguyên nhân, chẳng lẽ là do việc cô xuyên sách đã làm nhiễu loạn từ trường thời không, dẫn đến phân tử bị chia cắt, tạo thành hạt tái tổ hợp, buộc proton phải tách rời... Được rồi, tất cả đều là cô bịa chuyện, cô thật sự không nghĩ ra nguyên nhân.
Gặp chuyện khó giải quyết, cứ đổ cho lượng tử lực học.
Hứa Mạn Mạn ăn một quả dâu tây.
Nam chính mua, nói là loại gì đó hàng nội địa nước ngoài, nghe rất oách, vận chuyển hỏa tốc đến. Dù sao nghe cũng rất sang chảnh, vị đúng là ngọt hơn dâu tây bình thường một chút.
Buổi chiều, Hứa Mạn Mạn theo lời ba dặn, đến một tiệm làm đẹp chỉ phục vụ giới thượng lưu để làm một kiểu tóc và trang điểm thật đẹp, rồi cùng ba mình đến buổi tiệc từ thiện.
"Tiệc tối hôm nay rất quan trọng, có rất nhiều khách mời từ các gia tộc danh giá tới, con liệu mà ngoan ngoãn một chút, đừng gây chuyện." Trên đường đi, ba Hứa lạnh lùng dặn dò cô.
"Vâng, thưa ba." Hứa Mạn Mạn ngoan ngoãn đáp.
Ánh mắt ba Hứa lộ vẻ kỳ lạ.
Mấy ngày nay tính tình cô giống như dịu dàng ngoan ngoãn hơn, sẽ không làm ầm lên, cũng không gây chuyện bên ngoài, cả người đều toát lên vẻ dịu dàng, điềm đạm.
Nhưng ba Hứa cũng không để ý nhiều, coi như cô là vì trước đó bị Hàn Dịch Trầm mắng mà lòng tự trọng bị tổn thương nên tạm thời im lặng, lại dặn dò vài câu liền không nói gì nữa.
Tiệc tối là do nhà họ Thích tổ chức, cái gọi là tiệc từ thiện, chính là nơi để giới thượng lưu so kè, giao lưu hợp tác và cũng là dịp để các nam thanh nữ tú chưa kết hôn gặp gỡ.
Những ŧıểυ thư không tham gia vào việc kinh doanh của gia tộc như Hứa Mạn Mạn về cơ bản đều được coi là công cụ liên hôn, nhưng hôn ước của cô và Hàn Dịch Trầm đã sớm công khai, cho nên cô đến những nơi thế này chính là làm một bình hoa di động.
Bình hoa thì phải có ý thức của bình hoa, yên lặng ở một bên, ít nói chuyện, mỉm cười nhiều.
Hứa Mạn Mạn đi theo ba Hứa qua lại khắp nơi, nở nụ cười công nghiệp.
Người khác khen cô, cô liền lễ phép cảm ơn, hỏi cô điều gì, cũng ngoan ngoãn trả lời.
Không chỉ ba Hứa, mà những người khác cũng cảm thấy kinh ngạc với thái độ hòa nhã của cô hôm nay.
Ba Hứa đi bàn chuyện với một ông lớn trong giới kinh doanh, Hứa Mạn Mạn nghe cũng không hiểu, được sự đồng ý của ba Hứa, cô đi tận hưởng không gian tự do của mình.
Những người ở đây cô không quen một ai, bất kể nam nữ già trẻ, dù sao cũng mới xuyên không chưa được bao lâu, cũng chưa gặp mấy người.
À, có một người cô quen, đó là Thích Thời Yến.
Anh ta đang ôm một người phụ nữ có vẻ ngoài lẳng lơ và nói chuyện gì đó với một người đàn ông trẻ tuổi, vẻ mặt vẫn nhàn nhã như mọi khi, nở nụ cười hoàn hảo.
Người phụ nữ kia như không có xương mà quấn lấy người anh ta, thân hình gợi cảm cố ý cọ xát vào người anh ta, Hứa Mạn Mạn nghi ngờ nếu xung quanh không có ai, người phụ nữ đó sẽ lập tức cởi đồ mà diễn một màn phim người lớn với anh ta ngay tại chỗ.
Trong ŧıểυ thuyết, Thích Thời Yến không có đối tượng chính thức, vừa xuất hiện đã là một tay chơi giàu có, xem tình yêu như trò đùa, vẻ ngoài đa tình nhưng thực chất vô tình, phụ nữ từng qua tay nhiều không đếm xuể, nhưng chưa từng thật lòng với bất kỳ ai.
Đàn ông không biết giữ mình, chẳng khác gì rau cải nát.
Hứa Mạn Mạn khịt mũi khinh bỉ, thầm mắng anh ta bẩn thỉu.
Không biết có phải ánh mắt của cô đã để lộ điều gì không, vừa mới thầm mắng xong, ánh mắt của Thích Thời Yến liền nhìn sang, đôi mắt cười mang theo vẻ tà khí.
Hứa Mạn Mạn giật mình, chột dạ lập tức quay người đi, tìm một góc khuất mà anh ta không nhìn thấy để trốn.
Trong hội trường, mọi người tụm năm tụm ba nói chuyện, tuy nhà họ Hứa cũng được xem là danh gia vọng tộc, nhưng Hứa Mạn Mạn lại có tiếng xấu, nên chẳng có mấy ŧıểυ thư cậu ấm nào muốn qua lại với cô, vì vậy cô liền trở thành một sự tồn tại đơn độc trong hội trường này.
Như vậy cũng tốt, đỡ cho cô nhận nhầm người nói sai lời.
Cô đi đến bàn đồ ngọt, nhìn những loại bánh ngọt xinh xắn đủ loại trên bàn mà phân vân không biết chọn cái nào.
Trông cái nào cũng ngon, cái nào cũng muốn ăn, nhưng dạ dày của cô có hạn.
Hứa Mạn Mạn lựa chọn một hồi lâu, cuối cùng cũng chọn được một miếng bánh kem, vừa cầm lên chưa kịp ăn thì ngoài cửa hội trường đã có tiếng xôn xao.
"Là Tổng giám đốc Hàn, Hàn Dịch Trầm đến rồi."
"Cô gái đi cùng anh ta là ai, sao chưa từng thấy nhỉ?"
"Biết đâu là tình nhân của anh ta, dịp này không dẫn vị hôn thê Hứa Mạn Mạn của anh ta theo, lại dẫn một người phụ nữ khác, ý đồ quá rõ ràng rồi còn gì."
"Đây là ngầm muốn trở mặt với nhà họ Hứa để hủy hôn ước sao?"
"Có khả năng lắm. Hứa Mạn Mạn kia vừa kiêu căng vừa độc ác, nếu là tôi thì ban đầu đã chẳng đời nào đồng ý hôn ước này."
"Chậc, phải công nhận, cô gái bên cạnh Tổng giám đốc Hàn này quả thực quá xinh đẹp, trông ưa nhìn hơn Hứa Mạn Mạn không biết bao nhiêu lần, hai người họ đứng cạnh nhau thật sự rất xứng đôi."
Hứa Mạn Mạn nhìn sang.
Hàn Dịch Trầm mặc một bộ vest trắng, mày kiếm mắt sáng đầy vẻ kiêu ngạo, ngũ quan lạnh lùng, dáng người cao ráo, phong độ ngời ngời, toàn thân toát lên khí chất xa cách cao quý.
Thư Căng mặc một chiếc váy dài cúp ngực màu trắng, tôn lên vóc dáng mảnh mai yêu kiều, mái tóc dài một nửa búi cao, một nửa xõa xuống, vừa dịu dàng lại vừa thanh lịch. Cô ấy mỉm cười vừa phải, không quá nhiều cũng không quá ít, nhưng Hứa Mạn Mạn biết, trong lòng cô ấy đang vui sướиɠ vô cùng.
Quả thật rất xứng đôi.
Hứa Mạn Mạn đưa ra kết luận rồi định tiếp tục ăn bánh, vừa mới xúc một thìa nhỏ chưa kịp đưa lên miệng thì bên cạnh đã vang lên một giọng chửi rủa chua ngoa.
"Đồ tiện nhân."
Hứa Mạn Mạn nhìn sang, là một cô gái trạc hai mươi tuổi, gương mặt không có gì nổi bật.
Hứa Mạn Mạn tưởng cô ta đang mắng mình, dù sao nguyên chủ cũng từng gây sự với không ít người, đang suy nghĩ xem nên đối phó thế nào thì nghe đối phương tiếp tục chửi: "Đúng là con hồ ly tinh không biết xấu hổ, rõ ràng biết Hàn thiếu gia và Mạn Mạn cậu có hôn ước mà còn dám quyến rũ Hàn thiếu gia, đúng là đồ tiện nhân chết bằm."
Lúc này Hứa Mạn Mạn mới để ý thấy cô gái kia đang nhìn về phía Thư Căng mà chửi.
"Ờm..."
Hứa Mạn Mạn nghẹn lời.
Ánh mắt cô dừng lại trên bộ ngực gần như muốn bung cả áo lễ phục của cô gái kia, trong lòng đã hiểu rõ.
Trần Lâm Lị, nữ phụ nổi tiếng ngực khủng não phẳng trong ŧıểυ thuyết, một trong số ít bạn bè xấu của nữ phụ.