Mong Đợi Đã Lâu (H)

Chương 11: Vòng tay

Trước Sau

break

"Mạn Mạn."

Hứa Mạn Mạn nhìn sang, thấy một mái tóc vàng hoe.

Người tóc vàng hoe đi tới, gương mặt baby vui vẻ nhìn cô, sự kích động lộ rõ trên mặt: "Sao cậu lại ra đây, mình tìm cậu ở đại sảnh mãi."

Hứa Mạn Mạn không cần giới thiệu cũng đoán được đối phương là ai.

Dương Tư Đồng – kẻ theo đuôi cuồng nhiệt số một của nguyên chủ.

Dương Tư Đồng tuy có khuôn mặt baby vô hại, nhưng ánh mắt luôn ánh lên vẻ lưu manh, ra dáng một kẻ phóng đãng quá độ. Nhất là khi nhìn Hứa Mạn Mạn, ánh mắt hắn trần trụi như muốn lột sạch cô.

"Mạn Mạn, hôm nay cậu xinh quá." Trong mắt Dương Tư Đồng ánh lên vẻ ngưỡng mộ xen lẫn du͙© vọиɠ.

Hứa Mạn Mạn nuốt nước bọt, bất giác lùi lại một bước.

Nguyên chủ tính tình nóng nảy, đương nhiên có thể trấn áp được những ý đồ xấu xa của Dương Tư Đồng, nhưng Hứa Mạn Mạn của hiện tại thì không thể.

"Cảm, cảm ơn." Hứa Mạn Mạn lí nhí đáp, ánh mắt có phần rụt rè.

Dương Tư Đồng bị lời cảm ơn của Hứa Mạn Mạn làm cho ngẩn người.

Cảm ơn?

Hứa Mạn Mạn, người trước nay chỉ biết hất hàm sai khiến, lại đi nói cảm ơn với hắn ư?

Thật lạ lùng.

"Mạn Mạn, cậu sao thế?" Hắn nhìn người có khuôn mặt quen thuộc nhưng lại hoàn toàn vô hại này hỏi.

"Hả?" Hứa Mạn Mạn ngơ ngác, không muốn để ý đến hắn lắm, lắp bắp nói: "Không có gì đâu..."

Dương Tư Đồng nheo mắt.

Không ổn, vô cùng không ổn.

Hứa Mạn Mạn trước mặt như biến thành một người khác, thu lại vẻ kiêu căng, toát ra hơi thở ngoan ngoãn. Giống như một con hổ dữ đã thu lại móng vuốt sắc nhọn, biến thành một chú mèo hiền lành.

Nhưng phải thừa nhận rằng, một Hứa Mạn Mạn như thế này càng khiến hắn mê mẩn.

Đôi mắt to tròn long lanh ngấn nước, bên trong ánh lên những tia sáng dịu dàng, khiến người ta không kìm được muốn đến gần, muốn giày vò.

Hứa Mạn Mạn nhận thấy ánh mắt Dương Tư Đồng nhìn mình trở nên nguy hiểm, như thể đang dùng ánh mắt lột trần quần áo của cô.

Cô bị nhìn đến sống lưng tê dại, bất giác lùi lại, Dương Tư Đồng liền từng bước áp sát, ánh mắt trắng trợn, giọng điệu cũng rất suồng sã.

"Mạn Mạn, cậu thật đáng yêu, mình rất thích cậu."

Hứa Mạn Mạn nở một nụ cười yếu ớt, gượng gạo.

Đáng yêu.

Hứa Mạn Mạn khi thu lại vẻ ngang ngược trông thật đáng yêu.

Dương Tư Đồng, người thường ngày luôn bị thái độ kiêu căng ngạo mạn của Hứa Mạn Mạn áp chế, giờ thấy cô mềm mỏng đi, những ý nghĩ xấu xa bị dồn nén bấy lâu lập tức trỗi dậy, ánh mắt nhìn người trước mặt càng thêm trần trụi.

Hứa Mạn Mạn nổi da gà, vừa sợ hãi lùi lại vừa nhìn quanh.

Hiện tại mọi người đều ở trong đại sảnh, nhìn khắp nơi cũng không thấy một bóng người, Hứa Mạn Mạn trong lòng hoảng hốt, lắp bắp nói: "Cái đó, mình, mình còn có việc, vào trước đây... A, cậu làm gì vậy!"

Vừa chạy được hai bước đã bị Dương Tư Đồng túm lấy cánh tay, Hứa Mạn Mạn sợ đến mức hét lên.

"Mạn Mạn đừng đi mà, ở lại nói chuyện với mình thêm chút nữa đi."

Nghe như lời cầu xin, nhưng giọng điệu lại tràn ngập du͙© vọиɠ.

Dương Tư Đồng liếʍ liếʍ hàm răng trên, nheo mắt, nắm lấy tay Hứa Mạn Mạn mà mân mê đầy khêu gợi.

Làn da thật mịn màng, thật mềm mại.

Dương Tư Đồng kích động đến tim đập loạn xạ.

Làm kẻ theo đuôi Hứa Mạn Mạn hơn một năm, đây là lần đầu tiên hắn có thể tiếp xúc thân mật với cô đến vậy, trước kia tay hắn còn chưa chạm được đến vạt áo của Hứa Mạn Mạn đã bị ánh mắt sắc lẹm của cô chặn lại.

Tuy Hứa Mạn Mạn tính tình không tốt, nhưng lại có vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu, Dương Tư Đồng lại đặc biệt thích kiểu này. Nhất là Hứa Mạn Mạn có một đôi mắt long lanh như nước mùa thu, khi không còn vẻ sắc sảo thì giống như hạt trân châu đen ngâm trong dòng suối mát, đặc biệt quyến rũ.

Mà giờ đây, đôi mắt đen láy ấy lại ánh lên vẻ đáng thương, sự yếu đuối hoảng loạn đó khiến cho "cậu nhỏ" của Dương Tư Đồng tức khắc cương cứng.

"Mình, mình thật sự có việc, cậu mau buông mình ra." Hứa Mạn Mạn sợ hãi nói.

Ánh sáng trong sân không quá rõ, Hứa Mạn Mạn cũng không chú ý đến hạ bộ của hắn, đương nhiên không thấy được sự khác thường ở đó, nếu không cô đã sợ đến mức khóc thét tại chỗ.

"Mạn Mạn, Mạn Mạn."

Dương Tư Đồng như không nghe thấy lời cô nói, si mê gọi tên cô.

"Hôm nay cậu thật đáng yêu, đáng yêu hơn trước gấp trăm lần, không, gấp vạn lần. Mình thật sự rất thích cậu, cậu cho mình sờ một chút được không."

Nói rồi, tay hắn đưa lên định chạm vào mặt cô.

"A! Cậu đừng chạm vào tôi."

Hứa Mạn Mạn gạt tay hắn ra, cố sức giãy giụa muốn chạy, nhưng đối phương lại càng siết chặt tay cô, cô căn bản không thể thoát ra được, gấp đến độ mắt cũng đỏ hoe.

Chú thỏ con mắt đỏ hoe càng thêm đáng thương.

Dương Tư Đồng hận không thể lập tức đè cô xuống đất mà "làm thịt" ngay tại chỗ, "làm" cho cô khóc thét, "làm" cho đến khi cô kiệt sức.

Nhưng Hứa Mạn Mạn là nàng công chúa mà hắn nâng niu trong lòng bàn tay, nơi này quá bẩn thỉu, không xứng với Mạn Mạn xinh đẹp của hắn. Hắn muốn đưa cô về phòng, nhốt lại mà "yêu chiều" cho thỏa thích, đè cô trên giường, trên bàn, bên cửa sổ mà "làm" cho đã, "làm" cho Hứa Mạn Mạn nghiện tìиɧ ɖu͙©, "làm" cho cô trở thành một con điếm không thể rời xa hắn.

Dương Tư Đồng càng nghĩ càng kích động, nắm lấy tay kia của Hứa Mạn Mạn, kéo về phía ngược lại với đại sảnh.

Hứa Mạn Mạn sợ đến bật khóc, vừa giãy giụa vừa la lớn: "Cậu làm gì vậy, mau buông tôi ra, cứu mạng!"

Hứa Mạn Mạn thấy mình bị kéo ngày càng xa đại sảnh, nỗi sợ hãi bao trùm lấy cô, cô càng la hét lớn hơn, cầu xin có ai đó nghe thấy và đến cứu mình.

Dương Tư Đồng mặc kệ, một tay giữ chặt cô kéo đi, tay kia lấy điện thoại gọi cho tài xế nhà mình, bảo lái xe đến cửa sau.

"Chú Dương, mau lái xe đến..."

Lời còn chưa nói hết, hắn bỗng cảm thấy một luồng gió sắc bén ập tới, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, chiếc điện thoại đã bay vèo đi theo một đường parabol, một cú va chạm mạnh giáng xuống má trái, kèm theo cơn đau dữ dội, người cũng ngã lăn ra đất.

Hứa Mạn Mạn đang vừa khóc vừa kêu cứu, bỗng cảm thấy sự kìm kẹp đáng sợ đang trói buộc mình biến mất, sau đó có ai đó kéo cô một cái, cô bị động lảo đảo vài bước rồi rơi vào một vòng tay ấm áp, mùi gỗ đàn hương quen thuộc thoảng qua chóp mũi.

Hứa Mạn Mạn muốn ngẩng đầu lên xác nhận, nhưng chủ nhân của vòng tay ấy lại giữ chặt đầu cô, áp sát vào lồng ngực mình, không cho cô cử động.

Dương Tư Đồng bị đánh, ban đầu còn ngơ ngác, sau khi định thần lại liền nổi giận.

"Thằng khốn nào..." Lời chửi rủa chưa kịp thốt ra đã bị nuốt ngược vào bụng khi hắn nhận ra người đứng đó là ai, vẻ mặt hung dữ lập tức biến thành bộ dạng sợ sệt như chuột, giọng run run gọi: "Hàn, Hàn thiếu..."

Ánh mắt Hàn Dịch Trầm nhìn hắn như nhìn một vật chết, giọng nói lạnh như băng nghiến răng: "Cút."

Luồng khí áp bức mạnh mẽ ập tới, Dương Tư Đồng sợ đến run lẩy bẩy, lại nhìn Hứa Mạn Mạn đang được anh che chở kỹ càng trong lòng, hoảng sợ bò dậy rồi chạy trối chết.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc