Món Quà Của Ác Quỷ

CHƯƠNG 4

Trước Sau

break

“Nè thầy ăn đi.” Cô cười nói rồi đưa cho hắn một cây cá viên chiên, hắn lạ lẫm nhìn cây cá viên chiên trên tay cô như một sinh vật lạ khiến cô bật cười.

“Thầy ăn thử đi, không có độc đâu mà sợ. Thầy mà không ăn là uổng phí nửa cuộc đời đó.” Cô vừa ăn ngon lành cây cá trên tay vừa nói.

“Tôi tưởng tiểu thư như em không thích ăn mấy thứ này.” Hắn cười nói rồi cắn thử một miếng đúng là ngon thật, không giống như những món sơn hào hải vị khác, nó ngon hơn rất nhiều.

“Ngon mà, tại sao em lại không thích chứ, tại ba em cấm nên em mới phải lén ăn thôi.”

“Vậy thì ăn nhiều đi, hôm nay tôi đãi, coi như cám ơn em.”

“Đương nhiên là thầy phải đãi em rồi, nhờ ơn thầy mà em xém bị cắt tiền sinh hoạt đó. Thầy phải đãi.” Tú Uyên chưa kịp nói xong thì hắn đã lấy miếng khăn giấy lau miệng giúp cô học trò nhỏ của mình.

“Miệng em dính đầy tương kìa.”

“Ưm…có hả.” Cô nói rồi ngây thơ đưa tay lên miệng quẹt đi, hắn bật cười đẩy yêu đầu cô học trò, Tú Uyên làm mặt xấu với Gia Thiên khiến hắn bật cười, cả hai cứ thế ăn vui vẻ.

Đang ăn thì có một bọn côn đồ đi đến đập phá quán ra sức quát nạt hai mẹ con chủ quán khiến mọi người sợ hãi chạy tán loạn, chỉ riêng cả hai vẫn còn ngồi đó, cô thấy vậy máu anh hùng liền nổi lên, tay cô ngứa rồi! cô liền bẻ bẻ tay rồi đứng dậy đi lại.

“Nè, thanh niên đường đường khoẻ mạnh như vậy mà ăn hiếp hai mẹ con hả?” Cô tức giận nói, tên đại ca liền quay ra sau.

“Nè, anh mày không thích động tay với trẻ nhỏ miệng còn hôi sữa. Khôn hồn thì biến cho anh mày làm việc đại sự.”

“Chị mày không thích biến đó thì sao, anh mày muốn làm chuyện đại sự thì đánh được chị đi rồi chị cho qua. Hừ cái đồ tép riêu, ẻo lả như vậy chị búng tay một cái là mày chầu diêm vương rồi.” Cô hất mặt kênh kiệu nói, khiến tên đó tức giận đến đỏ mặt hắn thấy vậy thì bật cười thật không khác gì lần đầu cả hai gặp mặt vẫn cái điệu bộ và nét mặt kiêu ngạo đó.

“Đại ca nhìn con nhỏ này cũng ngon đó, hay mình bắt nó về làm thịt đi đại ca, còn hai mẹ con nhà này cứ để tụi em.” Một tên đàn em đi lại nói nhỏ vào tai đại ca.

“HAHAHA được chỗ này để cho tụi mày. Cưng cũng ngon lắm đó. Chậc chậc anh mày thèm nhỏ dãi rồi.” Tên đại ca cười thích thú nói, cô khiêu khích ngoắc ngoắc tay, tên đại ca liền tiến tới gần nhưng chưa kịp động vào người thì đã có một bàn tay đặt lên vai.

“Thả ra, mẹ thằng nào gan vậy?” Tên đại ca tức giận nói rồi quay lại, mặt anh ta liền biến sắc hoảng sợ khi nhìn thấy một bãi chiến trường trước mắt, cô cũng tròn mắt ngạc nhiên nhìn. Tất cả đều nằm bất động dưới sàn, máu me be bét muốn xin thua cũng không được, hắn đã đập đám tép rêu này từ lúc nào. Tên đại ca thấy vậy liền sợ hãi lùi lại.

“Anh…anh tha cho tụi em. Tụi em chỉ muốn…muốn kiếm cơm thôi.”

“Sui cho mày, hôm nay gặp tao. Cũng hay tâm trạng tao bữa nay cũng không được tốt, lấy mày làm bao cát cũng được. Lại đây.” Hắn lạnh lùng nói môi nhếch lên thành một vòng cung tuyệt đẹp, nhưng nụ cười ấy lại không có chút gì là ấm áp mà thay vào đó nó lại khiến người ta lạnh run người. Chỉ trong vòng 30s, tên đại ca liền chung số phận với bọn đàn em của mình. Thấy hắn chưa có động thái dừng cô liền hét lên.

“Thầy, đừng.” Cô hét lên rồi vội chạy lại cản hắn lại.

“Thầy, đủ rồi, nếu làm nữa hắn ta sẽ chết đấy.” Cô nói hắn nhìn Tú Uyên rồi lạnh lùng hất tay ra đi mất, mặc cho hai mẹ con hàng rong đang cảm ơn mình rối rít. Cô thấy vậy liền tò tò đi theo hắn, cả hai cứ thế về trường mà không ai nói ai câu nào.

“Đến trường rồi, để tôi lấy xe đưa em về.” Hắn nói rồi đi mất, chợt cô thấy tay hắn chảy máu liền hốt hoảng lo lắng chạy lại xem xét.

“Trời ơi, tay thầy chảy nhiều máu quá!” Cô lo lắng nói, nhưng hắn nhẹ rút tay ra lạnh lùng nói.

“Không sao đâu, vết thương nhỏ mà. Quen rồi, lát về băng lại là được.”  

“Sao mà nhỏ được, chảy máu quá trời nè, không được để em đưa thầy vào phòng y tế, để vậy không khéo nhiễm trùng như chơi đó. Sao mà đến ngay cả sức khoẻ của mình thầy cũng không đối xử tốt vậy hả? Nó có lỗi gì với thầy đâu chứ!”

Cô nhíu mày lo lắng nói rồi vội đưa hắn vào phòng y tế cẩn thận sát trùng và băng bó lại vết thương. Những hành động đó của cô, đã vô tình khiến trái tim của hắn rung động, cô ngước mắt lên nhìn hắn thì bắt gặp hắn cũng đang nhìn mình. Bốn mắt nhìn nhau, nhịp tim của cả hai dường như tăng lên theo từng giây, từng phút. Gì đây! Một ác quỷ máu lạnh như hắn đang rung động sao? Thật nực cười!

“Tại sao bỗng dưng lại đối tốt với tốt với tôi như vậy, chẳng phải bình thường em ghét tôi lắm sao?”

“Này nhá, em không có nhỏ mọn như thầy đâu. Mà vả lại em đối tốt với thầy, làm sao tốt bằng người nhà của thầy được. Họ mới chính là người tốt với thầy nhất. Bởi vậy thầy nên đối tốt với người nhà của thầy. Dành nhiều thời gian cho người nhà của thầy, bớt hạch sách em giùm.” Cô cười đùa bằng một giọng oán trách, tay vẫn cẩn thận chăm chú băng bó cho hắn, Lục Gia Thiên nhếch môi chua xót, người nhà sao? Trong cuộc sống của hắn chưa bao giờ có hai từ người nhà.

Tất cả, ai ai cũng đều muốn xa lánh hắn, bởi vì trong mắt họ hắn là một ác quỷ, một con ác quỷ máu lạnh và độc ác và cũng bởi vì hắn chính là kết quả của một đêm không mong muốn giữa ba và mẹ, sự ra đời của hắn đã suýt chút nữa đã phá tan hạnh phúc gia đình mà mỗi người xây dựng. Tiếng chuông điện thoại reo lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn. Là tin nhắn của tổ chức báo có chuyện, hắn nhẹ thở dài:

“Xong rồi á thầy, đừng làm vết thương dính nước khó lành.”

“Cám ơn em. Thôi tối rồi tôi đưa em về. A chiều mai không cần ở lại học đâu, chiều mai tôi có việc bận.” Hắn nói vừa dứt lời cô liền vui vẻ cười tít mắt lấy điện thoại ra lém lỉnh nói.

“Thầy nói lại đi, em ghi lại làm bằng chứng không ngày mai thầy nuốt lời.”

“Chiều-mai-em-được-nghỉ.” Hắn kiên nhẫn lặp lại cô liền cười thích thú gật gật đầu, hắn bật cười rồi lôi cô ra xe chở về nhà, xong xuôi liền phóng xe đến tổ chức giải quyết công việc. Chiếc xe lao vun vút trong màn đêm như một con báo điên, chỉ trong vòng mười lăm phút hắn đã có mặt tại tổ chức ở ngoại thành, các tên áo đen lần lượt nhanh chóng xếp hàng kính cẩn chào hắn, nhưng hắn lạnh lùng lướt qua và ngồi xuống chiếc ghế lão đại. Một lát sau, Hạo An và Khải Thiên, Nhạc Phong cũng tới.

“Anh hai.” Hạo An cười gọi.

“Chuyện của lão Khương. Đã giải quyết xong chưa?” Hắn ngồi trên chiếc ghế của mình lạnh lùng hỏi.

“Dạ rồi, em đã giải quyết mọi chuyện ổn thoả cả rồi ạ, bên lão ta đã đồng ý nhượng lại toàn bộ cổ phần cho bên mình.”

“Ừm, ngày mai 6h Hàn lão gia sẽ đến đây, mọi người giúp tao chuẩn bị để tiếp đón ông ấy tử tế nhé. Nghe nói lão gia thích rượu Chateau Margaux ba người giúp tao tìm loại rượu ấy.” Hắn lạnh lùng nói, mọi người nhẹ gật đầu, tất cả mọi người liền nhanh chóng chuẩn bị để đón ba cô.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc