CHƯƠNG 3
Tối đó, cô vừa về nhà thì đã thấy hoàng thượng của mình đang ngồi nghiêm nghị, chễnh chệ trên ghế, cây roi trên tay nhịp nhịp xuống đất. Các cô hầu thấy tiểu thư của mình về, vội nháy mắt báo tin cho cô, sau khi mã hoá được tín hiệu cô liền chạy lại sà vào lòng nũng nịu. Thì ra, baba đang cầm trên tay sấp bài điểm thấp của cô, mà tại sao nó lại ở đây? Mà thôi kệ không quan trọng, bây giờ cô phải tìm cách vuốt giận baba trước đã, nếu không thì tối nay mông cô nở “phao lô” mất.
“Hoàng thượng.” Cô nũng nịu cọ cọ vào tay ba, đến lúc này ông mới nhìn sang con gái.
“Theo như giao kèo nhé, tháng này sáu bài điểm dưới trung bình, nằm xuống đi sáu cây.”
“Papa, người đừng tuyệt tình thế chớ. Tại con.”
“Không, tại, bị, thì, là gì hết. Lời của Hàn Nguyên Đông này đã nói ra thì không bao giờ rút lại. Nằm xuống.” Ba cô mặt nghiêm nghị nói, cô đành phụng phịu nằm xuống úp mặt vào gối, thầm nguyền rủa cái tên nào đã đưa bài kiểm tra của mình về nhà. Ba cô vừa giơ cây lên chưa kịp đánh thì cô đã úp mặt vào gối hét lên, khiến tất cả đều phải bịt tai lại, Hàn Nguyên Đông đập cây lên bàn.
“Hét cái gì, chưa đánh mà hét cái gì?”
“Con hét trước cho đỡ đau.” Cô phụng phịu nói, khiến ba phải bật cười đành phải quăng cây xuống đất. Cô thấy vậy liền nhổm dậy ôm lấy tay ba cười tít mắt.
“Ta không tha cho con đâu, nếu không muốn bị đánh đòn, thì từ giờ mỗi ngày từ năm giờ đến sáu giờ, ở lại trường học thêm một tiếng, đến khi nào kết quả tốt hơn thì mới được nghỉ, thầy giáo chủ nhiệm mới sẽ là người dạy con, miễn từ chối. Nếu không ngoan baba sẽ cắt tiền mỗi tháng.”
“Ah nhiều lắm á baba giảm cho con ba ngày đi, ba ngày thôi mà baba, đi mà.” Cô ôm lấy ba nhõng nhẽo.
“Không nói nhiều, năm ngày là năm ngày, miễn trả giá. Vậy nhé, ba mệt rồi, ba lên phòng đây. Ngoan đi.” Ba cô nói rồi nhanh chóng lên phòng bỏ mặc cô con gái cưng của mình đang ngồi mếu máo năn nỉ ở đó.
Thấm thoát đã hơn 1 tháng trôi qua, kể từ ngày hắn chủ nhiệm, cô như rơi xuống mười tám tầng địa ngục, ngày nào cũng phải ở lại hơn một tiếng để hoàn thành tất cả các bài tập: Toán, Sinh, Lý, Hoá…
“AHHHH GHÉT QUÁ ĐI. NĂM NÀY LÀ NĂM HẠN CỦA MÌNH À! THẬT KHÔNG NGỜ CUỘC ĐỜI CỦA HÀN TÚ UYÊN NÀY ĐÂY LẠI BỊ KHUẤT PHỤC BỞI MỘT TÊN CẶN BÃ. THẬT LÀ TỨC CHẾT MÀ. LỤC…LỤC…LỤC ĐÁNG GHÉT! LỤC CHẾT TRÔI, LỤC CHẾT BẦM, LỤC CHẾT...CHẾT” Cô tức giận đứng dậy đập bàn than thân trách phận, khiến tất cả đều giật mình, Milan thì cách xa cô cả 8 thước vì sợ.
“Đang gọi hồn à.” Hắn lạnh lùng bình thản đút tay vào túi quần đi lại nói, khiến cô giật mình mà mất đà té về phía sau, cũng may là hắn đỡ lấy kịp, cả hai giờ đây chỉ còn cách nhau vài cm, mùi hương của hắn đã vô tình khiến tim cô hẩng đi một nhịp. Tú Uyên mở to tròn mắt nhìn ông thầy yêu quý, miệng cô cứng rồi, không nói được gì nữa. Bất chợt lý trí yêu quý đã kéo cô thoát khỏi tình huống khó xử này: “Phải đấy, thầy xuất hiện như ma thế này, em không gọi hồn cũng uổng.”
“Tôi tên là Lục Gia Thiên, mai mốt có gọi hồn thì nhớ gọi tên đầy đủ nhé, thật tình, chửi người ta mà còn không nhớ tên, phục em thật. Mau ngồi xuống đi, đừng có lộn xộn nữa.” Hắn nhẹ lắc đầu nói, cô hậm hực dộng mạnh cái ghế xuống đất rồi ngồi xuống vẻ mặt uỷ khuất. Hắn thấy vậy liền kề sát mặt cô, mùi hương quyến rũ trên cơ thể hắn khiến tim cô bỗng dưng đập mạnh và rung lên từng hồi, cô nhanh chóng quay mặt đi.
“Rốt cuộc đã làm xong bài tập chưa mà ngồi ở đây la ó như bà điên vậy hả?”
“Liên...liên quan gì đến thầy, làm xong hay chưa thì kệ em. Dù sao cũng chưa đến cuối giờ mà.” Cô đứng lên chống nạnh gân cổ cãi, hắn đẩy nhẹ cô ngồi xuống ghế.
“Nhưng em đang làm phiền các bạn đang học bài, nếu còn la ó um sùm nữa, tôi cho thêm bài tập để em làm đấy.” Hắn lạnh lùng nói rồi đi mất, cô tức giận mà không làm gì được hắn chỉ biết trút giận vào cái cặp đáng thương. Milan đi lại gần cô dỗ dành an ủi.
“Thôi bồ đừng giận nữa, hay chiều nay đi bar đi.”
“Đi sao được mà đi, năm nay đúng là năm hạn của mình mà. Hưm sao lại gặp ông thầy này chứ. Milan bồ có biết không, ông ta là tay sai của ba mình á, ha ba mình nói chiều mà không chịu học là cắt sinh hoạt phí luôn đó. Aaa mình khổ quá mà.”
“Thôi, thôi thương thương. Nín đi để mình bù đắp tổn thương lại cho bồ ha. Tada hạt dẻ rang đường.” Milan cười nói rồi lấy ra bịch hạt dẻ rang đường, cô thích thú cầm lấy cười tít mắt rồi hun gió con bạn thân, cả hai cứ thế ăn vui vẻ.
Thoáng chốc đã tới giờ tan học, nhìn mọi người ra về còn mình thì phải ở lại…thầm nghĩ đời thật là bất công, bởi vậy cọng lông không bao giờ thẳng. “Xoạch!” Cánh cửa mở ra hắn bước vào nhẹ nhếch môi cười.
“Hôm nay chắc có mưa, em tự nguyện ngoan ngoãn ở lại học cơ à.”
“Mặc xác em, thầy mau dạy đi.” Cô cáu bẳn nói, hắn cũng thôi không nói gì chỉ ghi đề bài toán lên bảng, dù sao hôm nay hắn cũng không có tâm trạng để đôi co với cô, Tú Uyên chán nản giở tập ra chép thật là, cô không thể nào nhét mấy con số này vào đầu, tiếp xúc đã lâu nhưng khả năng giải bài của cô vẫn ở xuất phát điểm, một con số không tròn trĩnh. Cuối cùng đành phải cầu cứu hắn vậy.
“Thầy… đến bước này phải làm sao nữa.” Cô nói nhưng không nghe thấy động tĩnh gì liền ngước mặt lên, hắn…đang buồn sao, ôi trời tin được không? Ông thầy “yêu dấu.” của cô cũng biết buồn cơ đấy. Mà suy cho cùng thì cũng không phải là điều quá đáng. Con người mà, có ai cho phép không được buồn đâu.
Nhìn sâu vào đôi mắt ấy, cô chợt nhận ra hình như hắn rất cô đơn thì phải, đôi mắt xám tro đã khéo léo che đi những nỗi buồn của hắn trước nhiều người, nhưng không thể nào qua được mắt cô.
“Nè, không làm bài đi. Làm gì nhìn tôi chằm chằm vậy?” Hắn đi lại bàn gõ âm thanh đó nhanh chóng kéo cô thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Cô giật mình nhìn hắn:
“Cuộc sống trước giờ của thầy…cô đơn lắm đúng không?” Cô hỏi khiến hắn bất ngờ nhưng nhanh chóng biến mất.
“Nói gì vậy, nay em bị ấm đầu rồi à?” Hắn nói rồi dùng tay sờ trán cô, Tú Uyên khó chịu hất tay ra thật là, muốn thương cái ông thầy “yêu dấu.” này một chút cũng không được, cứ thích chọc cho người ta khó chịu, nổi điên mới được mà, bộ không chọc tức cô một ngày là ổng không chịu không nổi, ăn cơm cũng không ngon vậy. Cô hậm hực đẩy cuốn tập sang hắn”
“Bài này, đến bước này em bí rồi. Không biết làm!” Cô phụng phịu nói hắn nhìn vào tập, nhẹ thở dài rồi gấp lại: “Làm sao vậy? Gì cơ đừng nói thầy không biết làm nhé!” Cô nhíu mày nhìn hắn rồi ôm bụng cười đùa.
“Hôm nay tôi hơi mệt, nên...về sớm đi. Bài này mai tôi giảng cho.” Hắn nói rồi đi mất, cô nhìn theo thấy hắn cũng tội, thôi thì bổn cô nương hôm nay ban phúc giúp cho hắn vậy. Tú Uyên không nói không rằng chạy một hơi theo hắn, rồi tự tiện kéo hắn đến một khu vui chơi.
“Em kéo tôi đến đây để làm gì?”
“Thầy hỏi thừa, thì đến đây để chơi chứ làm gì, khoa học đã chứng minh có thể giúp người ta bớt mệt, em đang giúp thầy đấy. Dù sao em cũng đang muốn đi chơi. Đây là diễm phúc của thầy đấy, không phải ai cũng được đi chơi với bổn cô nương này đâu.” Tú Uyên cười nói, nhưng Lục Gia Thiên lạnh lùng giựt tay ra cốc vào đầu học trò một cái một cái rõ đau rồi đi mất, nhưng vừa được một bước thì cô đã lên tiếng.
“Mỗi lần em buồn, em hay đến đây chơi, chơi xong thoải mái lắm, tâm trạng cũng được cải thiện nhiều. Em chỉ muốn giúp thầy thôi. Chẳng phải thầy đang buồn sao?”
Cô nói hắn đang đi bỗng đứng lại sống mũi thấy cay cay đây là cảm giác gì thế này, hắn phải kìm nén lắm nước mắt mới không rơi xuống. Hắn quay người lại, cô đang giơ tay ra, bất chợt hắn vô thức đưa tay cho cô. Cô cười rồi kéo hắn đi chơi hết chỗ này đến chỗ khác đến khi mệt nghỉ thì vào một quán cá viên chiên nhỏ gần đó.