Cùng lúc đó, ở dưới phòng của Hàn Nguyên Đông, ông đang xem lại những tấm ảnh hồi thơ bé của cô, hoài niệm lại những ký ức vui vẻ bên gia đình đầy đủ bốn người của mình. Chợt có tiếng gõ cửa vọng vào. Biết được là con gái, ông liền dịu dàng gọi cô vào phòng, giọng Tú Uyên giờ đây đã khàn đặc đi vì khóc: “Con vào đi.” Ba cô cười nói giọng đã dịu dàng hơn hẳn, cô liền đẩy cửa bước vào đứng khép nép ở một góc phòng, điều đó khiến ông không thể nào không bật cười:
“Lại đây ngồi đi, làm gì mà đứng khép nép ở đó thế, chẳng giống con chút nào.” Hàn Nguyên Đông cười nói rồi chỉ vào chiếc giường, cô liền ngoan ngoãn đi lại ngồi: “Sao, đổi ý rồi không đi nữa à, hay là muốn xin tiền ba để đi sang mẹ ở?” Ông cười đùa, vui vẻ xoa đầu con gái cưng của mình.
“Con nghe An An nói, sáng giờ ba chưa ăn gì cả vì lo cho con, con xin lỗi. Chuyện hôm nay là con không đúng, baba đừng giận con nữa nhé. Con không đi nữa, con đổi ý rồi. Baba đừng đuổi con đi nữa nhá.” Hàn Tú Uyên được dịp liền chui vào lòng ba nhõng nhẽo.
“Con gái ngốc, có bao giờ ba giận con đâu, để xem lúc nãy ba tát có đau không.” Ba cô lo lắng hỏi, rồi xem xét má của con gái cưng, cô cười lắc lắc đầu nhõng nhẽo ôm lấy tay ba, Hàn Nguyên Đông bật cười, đẩy yêu đầu con gái: “Ai cha, chớp mắt một cái, đã 18 năm rồi...nhanh ghê nhỉ!!! Con gái ba lớn rồi, cũng trở thành một cô thiếu nữ xinh đẹp rồi. Vậy mà ba quên mất, trong đầu cứ đinh ninh rằng con vẫn là một đứa con nít và mình cần phải bảo vệ. Ba…rất muốn bảo vệ con thêm một chút nữa, nhưng có lẽ không được nữa rồi.” Hàn Nguyên Đông cười nói tay dịu dàng vuốt tóc con gái của mình, đã lâu rồi ông không nhìn kỹ, con bé lớn nhanh quá.
“Ưm, con lúc nào cũng là con gái bé bỏng của ba mà, chỉ là con cảm thấy hơi ngột ngạt khi lúc nào cũng có ngươì đi kè kè theo mình cả giống như con là tội phạm vậy.” Cô nhõng nhẽo nằm xuống đùi ông phụng phịu nói khiến Hàn Nguyên Đông đành bật cười nhẹ thở dài đẩy yêu đầu con gái.
“Thôi được rồi, ta sẽ cho tất cả thuộc hạ lui hết. Cũng không cho kè kè theo con 24/24 nữa.”
“Hihi yêu baba nhất.” Ba vừa dứt lời cô đã vui mừng ngồi dậy ôm lấy ba.
“Hưm…dẻo mồm lắm cơ.” Ba cô bật cười đẩy yêu đầu cô.
“Hihi baba con đói bụng quá à, hay là hôm nay mình đi ăn ngoài nha, đi ăn lẩu cua đồng mà ba thích á.” Cô cười nói, ba cô cười gật gật. Cả hai cha con nhanh chóng đi ăn lẩu. Sáng hôm sau, cô vui vẻ đến lớp Milan thấy vậy liền kéo cô lại:
“Con nhỏ này gì vậy?” Cô ngạc nhiên nhìn Milan, cô nàng liền xoay người cô vòng vòng kiểm tra thân thể: “Sao hôm qua về, bồ ổn chứ lão gia.”
“Ahhhh, tưởng chuyện gì, có sao không có hôm qua bị ăn nguyên cái bốp luôn, đau muốn chết.” Cô nhõng nhẽo ôm tay con bạn thân nói.
“Trời ơi!”
“Hưm mình hổng sao, bồ đừng lo nhiêu đây nhằm nhò gì.”
“Không, mình trời, là tại sao lão gia không đánh thêm vài cái nữa, cho bồ chừa.” Milan cười đùa, cô nghe vậy liền giận dỗi quay mặt đi, Milan bật cười rồi đẩy một lọ nước hoa sang, cô thấy vậy thì vui mừng nhìn con bạn thân mắt chớp chớp ý hỏi thật không.
“Không cho bồ thì cho ai? Mình còn con nhỏ bạn thân nào mê nước hoa ngoài bồ đâu!” Milan bật cười dán mắt vào cuốn tiểu thuyết nói, cô vui mừng hào hứng cầm lấy chai nước hoa.
“Cám ơn bạn Milan thân yêu nha. Mà bồ đang đọc gì vậy?” Cô cười hỏi rồi nghía sang cuốn tiểu thuyết.
“Là một bộ truyện nói về tình yêu của một cô gái giữa ác quỷ với thiên thần á. Mọi người ai cũng nghĩ là cô gái đó chọn yêu và ở bên cạnh thiên thần, nhưng mà không, cô ấy chọn ở bên ác quỷ.”
“Hửm sao lại kỳ vậy, lẽ ra phải yêu thiên thần mới đúng chứ, thiên thần tốt hơn mà.”
“Một khi đã yêu, thì trong mắt mình cho dù người yêu là một ác quỷ cũng sẽ trở thành một thiên thần thôi. Cô gái trong truyện sẽ không ngửi thấy mùi máu tanh mà chỉ thấy một trái tim ấp ám, tình yêu đã làm cho cô gái đó không còn sợ gì nữa. A mà nè nếu là bà thì sẽ chọn thiên thần hay ác quỷ?”
Milan cười hỏi rồi quay sang nhưng cô đã đi vào công cuộc xây dựng giấc mơ của mình từ lúc nào, Milan chỉ biết bật cười rồi tiếp tục đọc tiểu thuyết của mình. Thoáng chốc đã đến giờ vào học, hắn lạnh lùng đẩy cửa bước vào khiến tất cả học sinh đều phải hướng mắt nhìn. Milan vừa nhìn thấy hắn thì sợ hãi lay lay cô dậy:
“Ê bồ ơi, dậy đi.”
“Ưm để mình ngủ, đừng làm phiền mình.” Cô ngái ngủ nói chợt một cái cây gõ ngay lên đầu. Cú gõ đó khiến cô tỉnh ngủ hẳn.
“SAO DÁM GÕ.” Cô tức giận đứng dậy nhưng đứng hình mất 5s là hắn…người hôm qua.
“Trời ơi, ông thầy đó gan quá, chắc ông đó sắp bị đuổi việc rồi.”
“CÓ BIẾT TUI LÀ AI KHÔNG HẢ?” Tú Uyên tức giận hét vào mặt hắn, nhưng bị hắn cốc vào đầu một cái đau điếng, cô ôm đầu nhìn hắn.
“Tôi không cần biết cô là ai. Mau đi rửa mặt rồi vào lớp học bài, từ giờ tiết của tôi, cô mà còn ngủ thì đừng trách tôi nặng tay.” Hắn lạnh lùng nói rồi quỳ một chân xuống.
“À thầy làm gì vậy hả, buông ra.” Cô tức tối dãy dụa nhưng vô ích hắn đã lột đôi giày cao gót của cô.
“Lùn thì đừng cố chấp mang giày cao gót, có ngày té sấp mặt. Vả lại quy định của trường này học sinh không được mang giày cao gót.” Hắn nói rồi cầm đôi giày đi lên bảng khiến cô tức không thôi, cả lớp liền e ngại nhìn sang đại tỷ của cả tam khối. Cô tức giận bỏ hết đồ vào cặp rồi đi về, nhưng vừa ra khỏi cửa thì.
“Có gan để báo chí nhìn thấy, thì cứ tự nhiên mà đi về.” Hắn nói cô liền lùi lại để cặp lại bàn.
“Chào các bạn tôi là Lục Gia Thiên, là giáo viên chủ nhiệm trong suốt học kỳ này. Ngày đầu tiên tôi sẽ đi kiểm tra tác phong của các bạn, à nhân đây tôi cũng nói luôn tôi thì khá là dễ, nhưng cũng có những nguyên tắc cần các bạn thực hiện đầu tiên: Học ra học, chơi ra chơi, thứ 2: Các bạn phải chấp nhận những khuyết điểm của nhau và thứ 3: sống thật với bản thân của mình. Được rồi, cả lớp mở sách trang 18 ra, chúng ta học bài mới.”
Hắn lạnh lùng nói rồi giảng bài, Tất cả nhanh chóng ngoan ngoãn ngồi học, riêng cô thì ngồi bấm điện thoại không thèm quan tâm đến bài giảng của hắn. Thoáng chốc, đã đến giờ ra chơi.”
“Tú Uyên, cuối giờ ở lại gặp tôi “ Hắn nói rồi đi mất, vừa thấy bóng ông thầy giáo yêu nghiệt vừa đi khuất, cô điên tiết hét lên khiến mọi người sợ hãi, ngay cả Milan là bạn thân cũng không dám đụng đến, đúng lúc đó Nhã Nhã đi lại cười khẩy khinh thường.
“Hừ cuối cùng thì cũng có người trị được cái tính tiểu thư của mày. Tưởng ở nhà là công chúa thì đi đâu cũng là công chúa à.” Nhã Nhã kiêu ngạo nói vừa dứt lời đã bị cô nắm tóc đập xuống bàn, tất cả đều thích thú chờ đón xem đại tỷ trừng trị con nhỏ hống hách.
“Liệu hồn, biết điều thì ngậm miệng lại ngoan ngoãn làm tiểu thư, đừng có chọc vào máu điên của tao, không đừng có hối hận.” Cô lạnh lùng nghiến răng nói rồi xách cặp Milan lên.
“Đi đâu???” Cô nàng ngây thơ ngạc nhiên nhìn cô, Tú Uyên không nói gì chỉ nắm tay con bạn thân kéo đi mất. Cô dẫn con bạn thân đến một quán bar, quán bar này không giống như những quán bar khác quán ở đây chỉ sử dụng nhạc nhẹ. Âm nhạc ở đây khiến cô thật thoải mái, không còn cảm giác tức tối nữa.
Milan ở bên cạnh cũng thích thú thưởng thức giai điệu âm nhạc ở đây và ly cooktail đang cầm trên tay, thức uống ở đây người pha chế làm cũng rất ngon. Quả thật là quán bar lọt top 10 ngon trên thế giói, giá cũng không tồi chút nào. Cả hai cứ thế thưởng thức hết ly này đến ly khác.