CHƯƠNG 1:
Tại một bãi biển yên tĩnh, một cô gái xinh đẹp với một thân hình bốc lửa, đang lười nhác nằm lên bãi cát, sau những chuỗi ngày phải trốn chạy thì giờ đây cô đã có thể tự do rồi.
Vì sao ư? Bởi vì cô là Hàn Tú Uyên - con gái của Hàn Nguyên Đông, người nắm trong tay hàng trăm tổ chức lớn nhỏ. Cuộc sống của cô từ nhỏ đã không có tự do đi đâu, làm gì cũng phải có vệ sĩ. Thật là một cuộc sống chán ngắt ! Đấy ai bảo cứ làm tiểu thư, thiếu gia là sướng…. bản tiểu thư khổ muốn chết đây.
“Nè bồ, khó khăn lắm mới trốn được mấy tên vệ sĩ, vậy mà ra đây lại nằm ườn ra. Biết vậy không giúp bồ rồi.” Milan cô nàng bạn thân người Ý của cô đi lên giận dỗi trách móc.
“Thôi mà, đừng giận, đừng giận. Mình xuống ngay đây, bồ yên tâm cả bãi biển này mình đã bao trọn rồi, muốn tắm lúc nào, bao lâu mà chả được.” Cô cười nháy mắt nói.
“Thế bây giờ có đi xuống không, hay lại để tớ tắm một mình?” Cô bạn thân vờ dỗi nói.
“Xuống chứ, đi nào bạn yêu.” Cô cười nói rồi đẩy cô nàng xuống biển, cả hai cứ thế vui vẻ chơi đùa. Thoáng chốc đã đến chiều, hoàng hôn nơi đây thật đẹp, nó khiến cho người ta cảm thấy yên bình.
Đang chuẩn bị về thì cô và Milan phát hiện có đánh nhau, cả hai hiếu kỳ vội chạy lại xem thì thấy hắn đang đánh một nhóm người, ai ai cũng máu me, muốn mở miệng xin thua cũng không được. Điều đó khiến hai cô nàng nhìn nhau kinh hãi, rồi từ từ lùi lại đúng lúc đó không may Milan đã giẫm phải lon nước.
“AI!” Hắn lạnh lùng phóng ánh mắt giết người về hướng tiếng động, cả hai cô nàng đều nhắm mắt chờ chết.
“Tiểu thư!” Một tên vệ sĩ vội chạy lại, hắn nhíu mày nhìn tên vệ sĩ rồi nhìn sang cô và Milan, cô thấy người của mình đến liền hất mặt nhìn khiêu khích, hắn nhíu mày khó hiểu nhìn người con gái đứng trước mặt rồi vô thức bật cười khiến đám vệ sĩ ai cũng sợ.
“Lão Thiên là chúng tôi quản tiểu thư không tốt, mong anh lượng thứ. Chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra nữa đâu ạ.” Tên vệ sĩ nói hắn từ từ tiến gần lại cô, cô thấy thế liền lùi lại vài bước bất ngờ hắn kéo cô lại kề sát mặt nói nhỏ vào tai cô:
“Không phải chuyện gì tò mò cũng là tốt đâu. Đừng có mà lo chuyện bao đồng.” Hắn lạnh lùng nói rồi đi mất, cô tức giận nhìn hắn đây là người đầu tiên dám nói chuyện như vậy với mình, đùa á, không biết cô là ai sao ????
“Này Milan hắn có coi chúng ta ra gì không đấy!” Cô nhìn cô nàng bạn thân hỏi mặt đã đỏ lên vì tức, Milan nhìn sang cô rồi nhẹ lắc đầu:
“Này sao các anh không bảo vệ tôi, tôi sẽ ba tôi đuổi việc mấy anh cho coi.” Cô tức giận trút vào đầu tên vệ sĩ rồi kéo tay Milan vào xe, anh chàng vệ sĩ nhẹ lắc đầu rồi đi theo cô. Tối đó, sau khi về nhà cô thấy ba mình đang ngồi trong phòng khách trông rất tức giận.
“Tiểu thư, tiểu thư về rồi. Lão gia ơi tiểu thư về rồi.” Cô người hầu vui mừng nói.
“Đi rồi cũng biết đường về à!” Ba cô nói rất điềm tĩnh nhưng giọng nói pha đầy sự tức giận.
“Baba, con xin lỗi.” Cô rón rén đi lại nói
“Con có biết mình là ai không, có biết ra ngoài đường một mình nguy hiểm cỡ nào không. Tại sao lúc nào cũng khiến ba lo lắng.” Ba cô tức giận nói tát cô một cái lần này ông đã không thể nào kìm được bình tĩnh, cái tát đó khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Cô thấy vậy thì bật khóc giận dỗi bỏ lên phòng, ba cô nhẹ thở dài nhìn theo dáng con gái.
“Con gái, ba xin lỗi. Nhưng con hãy hiểu cho ba, cuộc đời này hai con và mẹ là người quan trọng nhất, ba không muốn cả ba người xảy ra chuyện gì.” Ba cô đau lòng nói rồi buồn bã đi vào bếp nấu món cháo hải sản mà cô thích. Cùng lúc đó tại căn cứ của một tổ chức lớn nhất thế giới, hắn đang lạnh lùng ngồi trên chiếc ghế lão đại, vắt chéo chân thưởng thức ly rượu vang đỏ thượng hạng, tay xoay xoay lắc rượu.
“Chuyến hàng sang Mỹ thế nào rồi.”
“Ổn cả, chuyến hàng đã nhập qua đến bên đó. Không gặp vấn đề gì về bọn hải quan. Dù gì anh cũng có quen biết rộng nên tất cả rất dễ dàng.”
“Chuyện của lão Khương. Đã giải quyết xong chưa?”
“Dạ thưa lão đại, tụi em đã thương lượng với lão ấy với tỷ lệ…” Một tên thuộc hạ đang nói nhưng hắn đã ngắt ngang.
“RỒI HOẶC CHƯA?” Hắn lạnh lùng đi xuống chỗ thuộc hạ gằn giọng
“Dạ chưa.”
“Vô dụng.” Hắn tức giận đập bể chiếc ly vào đầu tên thuộc hạ đó, tất cả đều im lặng nhìn anh chàng xấu số, bởi đối với họ, những người vô dụng hay làm nhiệm vụ thất bại đều không được có mặt trong tổ chức.
“Cứ theo luật của tổ chức mà làm.” Hắn lạnh lùng nói rồi đi lên chiếc ghế tối cao, đám thuộc hạ nhanh chóng nhận lệnh. Bất chợt ánh mắt Lục Gia Thiên liếc sang đứa em trai cùng mẹ khác cha của mình giọng lạnh băng hỏi: “Giải quyết việc này được chứ.”
“Dạ, anh cứ giao cho em.” Hạo An cười nói, hắn cầm lấy tập tài liệu thẩy cho Hạo An, khiến anh chàng khá buồn, vì biết anh trai mình chịu nhiều thiệt thòi và không được nhận tình cảm từ cả ba lẫn mẹ nên Hạo An đã cùng những đứa em của hắn cố gắng bù đắp, nhưng dường như càng bù đắp, hắn càng muốn gạt ra. Tổ chức thấy thế cũng nhanh chóng giải tán ai làm việc nấy.
Về phía cô, cô tức giận lên phòng đóng sập cửa lại khóc tức tưởi rồi gấp quần áo ném vào vali, đúng lúc đó có một tiếng gõ cửa: “AI ĐÓ!” Cô tức giận vọng ra.
“Là em, thưa tiểu thư. Em mang cháo hải sản lên cho chị này, chị ăn một miếng đi.”
“KHÔNG ĂN, MANG XUỐNG ĐI. KHÔNG MUỐN ĂN.” Cô hậm hực mở cửa hét vào mặt cô hầu rồi tức giận đóng cửa lại.
“Đây là lần đầu tiên ba tát mình, mà đâu có phải là việc gì to tát, sao ba phải nổi nóng chứ, ngày mai mình sẽ về nhà mẹ, không thèm ở với ba nữa.” Cô tức giận ném đồ vào vali nói.
“Tiểu thư, thực ra mỗi lần khi nghe tin chị đi lão gia đều lo cho chị lắm đấy, cả ngày hôm nay lão gia không ăn gì cả chỉ lo đi kiếm chị thôi. Chuyện lúc nãy em nghĩ là lão gia không cố ý làm chị đau đâu.”
“Không cố ý nhưng cố tình chứ gì? Em đừng có bênh ba chị nữa, ông ấy đâu có thương gì chị đâu, lúc nào cũng ngăn cản, cấm đoán, đi ra đường lúc nào cũng phải có người tò tò đi theo.” Cô vừa khóc vừa bỏ đồ vào vali tiện tay trút giận lên cái vali đáng thương.
“Tiểu thư, chị nghĩ thử xem. Nếu như lão gia cố ý hay cố tình làm chị đau, thì tại sao sau mỗi lần cãi nhau lão gia lại nấu cháo hải sản cho chị?”
“Oh thì chắc tại ba chị…ba chị thích.”
“Cháo hải sản là món của chị thích, lão gia không thích. Lão gia thích ăn lẩu cua đồng cơ. Mặc dù em đến đây chưa lâu, nhưng em thấy lão gia thương chị lắm đấy. Chị không thấy rằng mỗi lần lão gia mắng chị, lão gia đều nấu cháo cho chị à. Đấy chính là cách thể hiện sự quan tâm và yêu thương mà lão gia dành cho chị đấy.” Cô hầu đứng ngoài kiên nhẫn nói, cô nghe vậy liền mở cửa ra.
“Ba chị...chưa ăn gì thật sao?” Cô hỏi, cô hầu nhẹ gật gật đầu, cô liền xuống phòng ba đứng trước cửa phòng chần chừ một lúc, hít một hơi thật sâu rồi mới gõ cửa phòng.