“Em đi nha, anh hai lát về cẩn thận.” Hạo An cười nói rồi cũng nhanh chóng chạy theo Khải Thiên và Nhạc Phong chuẩn bị nhiệm vụ tiếp đón ba cô vào ngày mai, hắn nhìn theo bỗng nhiên chợt nhớ đến lời của cô lúc nãy. Lời nói đó khiến hắn chợt bừng tỉnh liền vội gọi đứa em cùng mẹ khác cha của mình lại.
“Khoan đã!”
“Có chuyện gì hả?” Khải Thiên cười nói, hắn liền đi lại lấy khăn của mình choàng vào cổ em trai nhẹ vỗ vai rồi đi mất, dường như từ trước đến giờ anh chàng đã bỏ quên cậu em này của mình rồi, cậu em này cũng cùng chung dòng máu mà. Lúc Lục Gia Thiên khó khăn nhất cũng chỉ Hạo An ở bên, cùng nhau xây dựng lên tổ chức lớn mạnh này. Hành động vừa rồi của hắn đã doạ cho mọi người một phen ngạc nhiên, nhất là Hạo An anh chàng vui lắm.
“Không phải chứ, Phong, chuyện gì vừa xảy ra trước mắt tao vậy? Có phải sắp tận thế không? Thằng Thiên, ai có thể khiến nó thay đổi thế?” Khải Thiên mặt vẫn chưa hết ngạc nhiên nói.
“Không thể nào, từ trước giờ nó chỉ quen Khải Hân. Không lẽ cô ta quay lại sao, cũng không đúng nó trước giờ không có khái niệm sài lại đồ cũ, chỉ có thể là người mới thôi.” Nhạc Phong nghiêm túc phân tích.
“Em không biết là ai, nhưng nếu thay đổi được anh hai thì người chị dâu đó cũng tài đó chứ?” Hạo An vui sướng cười nói khiến cả hai phải quay sang anh chàng đồng lòng gật đầu. Về phía cô, sau khi tắm xong cô ra xích đu ngồi ngắm sao rồi bất chợt nghĩ đến hắn miệng vô thức bật cười:
“Có chuyện gì mà con gái ba vui thế?”
“A ba.” Cô cười vui mừng ngồi xích vào.
“Ừm con gái ba, tối rồi sao còn ra đây ngồi, sương xuống bệnh thì sao?”
“Ưm thì lâu lâu bệnh cũng có sao đâu, bệnh tốt mà, như vậy thì con có thể gặp papa nhiều hơn.” Cô cười ngây thơ nói rồi nhõng nhẽo ôm lấy tay papa.
“Cái con bé này. Suốt ngày chỉ giỏi làm ba lo thôi. Ba xin lỗi, từ nhỏ đến giờ vì công việc ở tập đoàn nhiều quá nên ba lúc nào cũng dành ít thời gian cho con gái của ba, không quan tâm gì nhiều đến con cả. Ba xin lỗi nhé. Ba hứa từ giờ sẽ bớt công việc lại mỗi tối đều ăn cơm với con gái cưng có được không?” Hàn Nguyên Đông cười cưng chiều dịu dàng vuốt tóc con gái.
“Hihi ba hứa thật nha, vậy thì mỗi ngày ba phải về sớm ăn cơm với con nha, Ah buổi sáng cũng vậy nữa. Ưm 6h là ba phải có mặt ở nhà, trừ khi nào gấp lắm ba mới được ở lại trễ, nhưng mà chỉ đến 8h thôi đó. Ah không, không được 1 tháng ba chỉ được về trễ 2 lần thôi. Còn gì nữa nhỉ ah sáng thứ 7 và chủ nhật ba phải chạy bộ chung với con. Được không papa?” Cô vui mừng cười tít mắt nói, ông bật cười cưng chiều vuốt tóc con gái.
“Chà hơi khó nhỉ, nhưng thôi kệ chấp nhận luôn ai bảo con gái ba là bảo bối làm gì, được, được, được nghe theo bảo bối tất.”
“Yeah yêu baba nhất.” Cô cười tít mắt liền ôm lấy ba, cả hai cứ thế nói chuyện vui vẻ đã lâu lắm rồi cô mới hạnh phúc như thế. Cùng lúc đó, cũng có một người hạnh phúc không kém, hắn cũng đang làm việc, miệng vô thức mỉm cười khi nghĩ đến cô học trò của mình. Nực cười thật, cảm giác gì lạ thế này không biết?
Sáng hôm sau, cô hào hứng, phấn khởi dậy sớm để ăn sáng với ba. Tú Uyên nhanh chóng đánh răng, rửa mặt rồi vội xuống nhà. Vừa đặt chân xuống cầu thang đã nghe được mùi thơm phưng phức của nồi cháo hải sản đang bay nghi ngút.
“Ưm thơm quá, thơm quá. Quả không hổ danh là vua đầu bếp Hàn Nguyên Đông. Ưm món cháo hải sản của ba là siêu siêu siêu cấp vô địch.” Cô đi xuống cười đùa khiến ông cũng bật cười.
“Cái con bé này, lúc nào cũng giỡn được cơ đấy. Nào phụ ba mang thức ăn ra bàn đi.”
“Tuân lệnh baba.” Cô cười nói vui vẻ rồi nhanh chóng mang cháo ra bàn,cả hai cứ thế vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ, ăn sáng xong xuôi cô nhanh chóng lên trường, tâm trạng cô hôm nay tốt nên cũng vui vẻ mà đi học. Vừa vào cửa đã hát líu lo, khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn nhau.
“Hello, Milan baby yêu.”
“Chà đại tỷ hôm nay vui quá ta, bộ có chuyện gì sao?” Milan cười đùa, mắt dán vào cuốn ngôn tình.
“Nhỏ này, đại tỷ gì chớ, hay ha nay còn dám chọc mình nữa. Thử đoán xem, bổn cô nương hôm nay có chuyện gì vui.” Cô cười tít mắt nói huých vai con bạn thân đang dán mắt vào quyển ngôn tình.
“Sao mà mình biết được, đại tỷ sáng nắng, chiều mưa, trưa thì râm râm. Mình là bạn của bồ cũng chẳng biết đường đâu mà lần.” Milan cười đùa, tay lật cuốn sách chả buồn nhìn cô.
“Haiz chán bồ quá, thôi để mình nói quạch toẹt ra luôn ha, hôm nay ba mình ở nhà ăn sáng với mình đó, đã vậy hôm nay ông thầy yêu quái đó còn cho mình nghỉ chiều nay nữa. Bồ xem, đây có được xem là một dịp đáng để ăn mừng không?” Cô ôm lấy tay con bạn thân cười tít mắt nói, Milan bật cười gật gật đầu lém lỉnh nháy mắt với đại tỷ
“Đúng đáng để ăn mừng, vì thế không có lý do gì mà chiều nay chúng ta triển liền luôn chứ hả?”
“Duyệt, triển liền luôn!” Cô cười hào hứng gật gật đầu, đập tay Milan. Thoáng chốc đã tới giờ sinh hoạt lớp, hắn lạnh lùng đẩy cửa bước vào cả lớp nhanh chóng lập tức đứng lên, Lục Gia Thiên nhẹ gật đầu, mọi người liền ngồi xuống, hắn bắt đầu triển khai những thông báo của nhà trường cho tất cả học sinh, cô che miệng ngáp ngắn ngáp dài, những quy định cô đã nhai đi nhai lại nhiều lần rồi nên cũng chẳng hứng thú thiết tha gì
“Thứ bảy tuần này, trường chúng ta sẽ tổ chức đi cắm trại ở rừng nguyên sinh, những ai đi thì đăng ký với lớp trưởng nhé, thôi cũng hết giờ rồi cả lớp nghỉ đi.” Hắn nói, cả lớp liền đứng lên chào thầy rồi hào hứng tan học, cô và Milan cũng hí hửng đi bar, nhưng vừa ra cửa lớp thì Milan kéo cô lại
“Ê, khoan đã bồ con nhỏ Uyên đang nói chuyện gì với thầy mà vui quá vậy ta?” Milan nói tự nhiên trong lòng cô chợt thấy khó chịu đến lạ, cô không thèm để ý đến con bạn thân nữa mà đi hẳn một mạch đến chỗ cả hai Milan ngạc nhiên nhìn rồi vội chạy theo.
“Lại có chuyện gì đây, nữ hoàng rắc rối, ô còn có cả bạn thân của em này, hai em muốn gặp tôi có chuyện gì sao? Nếu là cám ơn chuyện ngày hôm qua thì không cần đâu, đó là trách nhiệm của tôi. Không cần ” Hắn nhìn cô rồi nhìn cô nàng bên cạnh nhẹ nhếch môi hỏi, khiến cô tức muốn xì khói, ông thầy này đúng là… tức hết chỗ nói. Đồ hâm!
“Ai mà thèm gặp thầy chứ! Chuyện hôm qua là em giúp thầy mới đúng. Thầy bớt tự luyến lại đi. Tại con Milan nó có chuyện muốn nói với thầy nên em mới miễn cưỡng đi lại thôi. Đúng không?” Cô nói, Milan tròn mắt ngạc nhiên nhìn con bạn thân thì bị cô đá vào chân nháy nháy mắt.
“Hả, à đúng rồi, dạ em muốn hỏi là chi phí đi rừng nguyên sinh là bao nhiêu vậy ạ?”
“Cái đó, em hỏi lớp trưởng đấy. Thông báo thầy đưa cho lớp trưởng rồi trong đó có chi phí đó. Thôi thầy có việc rồi, thầy về trước. Lần sau thầy dẫn em đi nhé.”
“Dạ em biết rồi, em cám ơn thầy.” Nhã Nhã cố nén cơn giận cười nói, hắn nhẹ gật đầu rồi di mất, vừa thấy bóng hắn đi khuất cô ta liền tức giận quay sang nhìn cô.
“Nè rốt cuộc mày muốn gì đây, sao lại phá tao hả?”
"Trời ơi Uyên ơi sao tự nhiên mày phá nó chi cho dơ tay hại não vậy? Tao thấy không đáng chút nào? Chi bằng để đó phá đứa khác vui hơn." Milan khoanh tay nhếch môi cười nói.
“Mày cũng đáng để tao phá đó hả, hừ tự tin quá mức rồi đó, em gái. Milan đi hôm nay tao đãi mày.” Cô cười rồi khoác vai con bạn thân kéo đi bar chơi vui vẻ mặc kệ cho ánh mắt tức giận của kẻ không đội trời chung với mình.