Lúc đó, Kỳ Trản không biết "món quà" tấm card này của Bùi Ô Mạn có ý gì, đến khi cô lơ lời mời của anh hơn một ngày.
Tình trạng này là lần đầu tiên xuất hiện khi hai người biết nhau, bình thường dù hai bên có bận đến mức thì người kia gửi tin người này sẽ nhắn lại.
Nhưng lần này đã qua một ngày, Bùi Ô Mạn không gửi lại bất cứ tin nào.
Kỳ Trản mở ra trang nói chuyện với cô, ảnh chân dung của cô gái là một tác phẩm màu đỏ trừu tượng, nickname Vô Mạn. Anh cũng không để lại ghi chú nào hơn.
Anh nhìn câu tin nhắn cuối cùng gửi đi, đêm mai ở thành phố Lang? Sau đó nhìn câu trả lời bên dưới, mà vô thức đè mạnh vuốt tay trên màn hình, hơi tức giận.
Tuy tin nhắn đáp lại là dấu chấm hỏi (???), nhưng hoàn toàn không có ý rõ ràng.
Thành phố Lang là một trong những thành phố sầm uất và có nơi ăn chơi riêng tư ở A, Kỳ Trản cũng thường đến đây tụ tập với bạn bè của mình.
Lần tụ họp này, các bạn bè của anh đều dẫn bạn gái theo. Anh cũng muốn dẫn Bùi Ô Mạn đi cùng, nhưng người ta lại cho anh leo cây.
Hiện tại chỉ còn mình anh ngồi cô đơn trong một căn phòng thành phố Lang, với đám bạn đều có đôi có cặp.
Đại Minh đang ngồi được em gái mớm nước quả, vừa thấy Kỳ Trản đến đã bối rối hỏi: "Ôi, anh Trản sao hôm nay lại đến một mình thế kia? Chẳng lẽ, anh đã rơi vào thế không ai thèm rồi à? Ha ha ha."
Mọi người trong phòng nghe thế cũng cười vang.
Nếu bình thường gặp có người đi một mình đến, họ sẽ chia sẻ hoặc gọi giúp cho người đó một bạn.
Nhưng Kỳ Trản lại khác, ánh mắt của anh quá cao, không đói bụng ăn quàng, hôm nay thích người đáng yêu, trong sáng, nhưng hôm sau lập tức ngán chỉ thích xem những nét đẹp quyến rũ, yêu mị. Vả lại, có vài người ngồi ở đây không dám chọc giận anh.
Đám bạn bè này thấy rõ tâm trạng của anh đang khó chịu, nên không dám rước họa vào thân mà biết điều ôm bạn gái của mình chơi. Không ai dám dẫn bạn gái đưa đến, hay tự động kêu người đến.
"Tách" Kỳ Trản đốt điếu thuốc hút một hơi, rồi cau mày tựa lên lưng ghế sô pha.
Khói thuốc lơ lửng trên không trung làm tầm nhìn anh mơ hồ, anh lại nhớ đến tấm card nhỏ mà Bùi Ô Mạn nhét vào tay mình, ngay tức thì đã hiểu ra ý của cô.
"Khà khà, mẹ nó." Kỳ Trản chửi thầm, cô gái này đã biết bản thân mình sẽ đến đây từ lâu rồi đúng không?
Đôi mắt hẹp dài của anh chứa đầy tức giận, môi mỏng mím chặt, càng lúc càng kéo căng ra.
Nhưng chuyện này rõ ràng đã bị cô sắp xếp cả rồi.