Xui thay khi họ nhìn thấy ánh mắt của Bùi Ô Mạn đang nhìn mình, lập tức huýt sáo nói: "Cô em xuống đây chơi với mấy anh đi nào."
Bùi Ô Mạn không muốn quan tâm đến bọn họ, ngay sau đó cô phát hiện cửa sổ trước mặt lại kéo cao lên. Cô quay đầu nhìn người chủ mưu.
"Ồn ào quá." Nhưng đối phương chỉ lạnh lùng càm rành hai chữ.
Sao cô cứ thấy gương mặt, với giọng điệu của anh mang theo xíu kênh kiệu vậy nhỉ?
Cô thấy anh thú vị đấy, mặc dù cô cũng chẳng cần biết Kỳ Trản nói thật hay nói dối vì cô ra sao.
"Cậu Kỳ không muốn bị người khác nhận ra mình à?"
Anh nhìn khóe môi của Bùi Ô Mạn cong một đường ngoặc, lập tức biết cô đang trêu mình. Tâm trạng của anh cũng vui vẻ, ừ một tiếng với câu hỏi của cô.
Nhưng mấy người ngồi trên vỉa hè lại không vui vẻ như thế, đám côn đồ kia thấy người trong xe không để ý đến mình mà thẹn quá hóa giận, chặn trước đầu xe của Kỳ Trản.
Ngay lúc đèn đỏ chuyển sang màu xanh, Kỳ Trản đạp mạnh chân ga phóng đi.
Tiếng ồ ồ của con xe sang trọng làm mấy người kia bực bội chửi ầm lên, gào cô nói: "Mẹ nó thứ gái điếm nghĩ ngồi trên Mercedes-Benz là ghê lắm à! Thứ lẳng lơ bán thân!"
Nhưng thứ trả lợi lại bọn họ chỉ là khói xe làm sặc sụa.
Bùi Ô Mạn nghe thế lại cười to, rồi liếc Kỳ Trản: "Bọn họ nghĩ tôi là gà do anh tìm được đấy."
Lúc xuống xe, Bùi Ô Mạn còn bí hiểm chọt cánh tay Kỳ Trản.
Kỳ Trản quay đầu nhìn cô.
"Đưa tay đây."
Kỳ Trản không thích đùa với phụ nữ, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn chìa tay ra trước mặt nàng chỉ muốn xem trong hồ lô cô đang bán thuốc gì.
Bùi Ô Mạn nắm trong tay thứ gì đó bỏ vào trong tay anh: "Tôi nghĩ anh thích nó, đợi tôi xuống xe rồi anh hãy xem nhé."
Kỳ Trản gật đầu, Bùi Ô Mạn nhìn chăm chú vào mắt anh mang theo vài ý cảnh cáo nồng đậm. Anh cũng biết bản thân không thể mở nó ra ngay bây giờ được.
Bùi Ô Mạn nhìn thái độ của anh rất hài lòng, cô cười đến khóe mắt cong cong.
"Thế lần sau gặp cậu Kỳ." Bùi Ô Mạn xua xua tay.
Kỳ Trản không biết tại sao cô lại vui vẻ gọi bản thân là cậu Kỳ như thế, rõ ràng trong giọng nói đầy trêu chọc, ấy thế mà anh vẫn không hiểu sao cảm thấy thích thú mà tận hưởng cái danh xưng đó. Cho tới bây giờ, anh cũng chưa từng thử uốn nắn cô lại.
"Tạm biệt." Kỳ Trản mím môi, giọng nói đã bình thản như lúc trước.
Một tiếng bộp! vang lên, cửa xe đã đóng lại. Kỳ Trản cúi đầu, xòe ta ra xem "món quà" người phụ nữ tặng cho mình.
Anh chỉ thấy trong tay chỉ có một tờ giấy lỡn cỡ ảnh chân dung, bất thình lình nội dung trong đó hiện ra là [Miss Bao, nữ sinh, vợ người ta, người nổi tiếng...]
...