Mỗi Khi Trời Mưa

Chương 4: Mở lời mời ở lại

Trước Sau

break

Rừng cây về đêm tĩnh mịch, một màu đen sâu thẳm bao trùm. Ánh đèn xe trắng lạnh lùng men theo con đường uốn lượn, từ từ rọi sáng từng gốc cây ven đường.

Đã mười giờ tối, chiếc xe dừng lại bên cổng. 

Có lẽ tiếng động cơ đã đánh thức người trong nhà, một bóng người lướt qua cửa kính lớn ở phòng khách. Tiếng chuông gió ngoài hiên khẽ ngân, cánh cửa lớn được hé mở một cách lười biếng.

Dường như Nghiêm Đinh Thanh đang dụi mắt, vẻ mặt mệt mỏi như đã đợi chờ từ lâu. Anh ta nheo mắt nhìn chiếc xe ở cổng, rồi chợt đôi mắt sáng lên, lưng thẳng tắp, vội vã chạy ra đón.

Cửa xe cạch một tiếng, Dụ Sinh mở cửa cho Chi Hoa. 

Chi Hoa có chút ngạc nhiên, không hiểu sao Dụ Sinh lại chu đáo, thậm chí cung kính đến vậy. 

Cô biết Dụ Sinh là người thân cận của anh Trình nhưng cô không dám nhận sự ân cần này. Cô vội bước xuống, liên tục cảm ơn Dụ Sinh: “Anh khách sáo quá, đâu dám phiền anh mở cửa cho tôi.”

Sau đó là giọng nói đầy phấn khích của Nghiêm Đinh Thanh: “Chi Hoa, em về rồi.”

Nói vậy nhưng Nghiêm Đinh Thanh không hề nhìn Chi Hoa.

Anh ta hơi cúi người, nhìn về phía sau lưng cô. 

Vài giây sau, anh ta xác nhận người trong xe quả thật là Trình Nhu Nhĩ. Nụ cười toe toét đến mang tai, anh ta kéo Chi Hoa về phía mình rồi đẩy ra sau, tự mình tiến lên, đầy kích động nói: “Anh Trình, thật không ngờ lại là anh đưa vợ tôi về! Anh đã vất vả rồi, mời anh vào nhà uống chén trà !”

Trình Nhu Nhĩ hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới, dừng lại ở bàn tay Nghiêm Đinh Thanh đang nắm chặt tay Chi Hoa. Sau một thoáng, anh mới nói: “Muộn rồi, không tiện làm phiền.”

Đột nhiên, Chi Hoa cảm thấy cổ tay mình bị giật nhẹ hai cái. 

Nghiêm Đinh Thanh quay đầu nhìn cô, nhíu mày dường như đang ra hiệu cô mở lời giữ lại.

Chi Hoa hiểu ý đồ của anh ta. 

Anh Trình là một mối quan hệ cực kỳ khó có được đối với Nghiêm Đinh Thanh, đương nhiên anh ta muốn nhân cơ hội này để làm quen. Tham gia các buổi tiệc của hội phu nhân cũng là để có được những khoảnh khắc như thế này. 

Chi Hoa làm theo ý Nghiêm Đinh Thanh, mở lời giữ lại: “Không sao đâu ạ, không làm phiền đâu. Anh đã vất vả đưa tôi về từ xa, nên để tôi bày tỏ lòng cảm ơn.”

Ánh đèn xe đã tắt, chỉ còn một ngọn đèn đường chiếu sáng từ xa. Trong ánh sáng mờ ảo, Trình Nhu Nhĩ vẫn thấy rõ cổ tay Chi Hoa bị nắm chặt, sáng chói như đang dán chặt trước mắt anh.

“Được, làm phiền rồi.” Đột nhiên Trình Nhu Nhĩ mở cửa xuống xe.

Cùng lúc đó, Nghiêm Đinh Thanh buông tay cô ra, vui vẻ đi thẳng vào nhà. 

Bàn tay Chi Hoa rũ xuống, trên cổ tay hằn lại vài vết ngón tay. 

Trình Nhu Nhĩ bước qua cô, dường như liếc mắt nhìn thấy gì đó, chỉ trong chốc lát đã ngước mắt lên, gọi: “Cô Lương, đi thôi.”

Chi Hoa vô thức xoa xoa cổ tay, bước nhanh theo. Đế giày da cừu giẫm lên những viên sỏi nhỏ trên lối đi sân trước, cô bất ngờ loạng choạng, suýt thì ngã.

“Cô Lương, cẩn thận!” Dụ Sinh ở phía sau kêu lên, nhưng không kịp chạy đến đỡ.

Khi cô còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên Trình Nhu Nhĩ quay người lại nắm lấy cổ tay cô, hơi dùng sức kéo cô lại gần. Mũi Chi Hoa chạm vào ngực anh, một tiếng bốp trầm đục vang lên, vừa giống tiếng va chạm, lại vừa giống tiếng tim đập.

Trình Nhu Nhĩ không nói gì, chỉ đỡ cô đứng thẳng lại. Mùi hương tuyết tùng quá gần, Chi Hoa cảm thấy hơi ngột ngạt, vội vàng rút tay về, nói: “May mà có anh đỡ, không thì tôi đã mất mặt rồi.”

Một lúc im lặng, cả hai không ai nói gì nữa, sánh bước đi vào nhà. 

Gần đến cửa, vài tiếng chó sủa vang lên. Hầu như ngay lập tức, mắt Chi Hoa cong lên, chỉ vào chiếc chuồng chó bằng gỗ bên phải biệt thự, giọng nói cuối cùng cũng có ý cười: “Đây là con chó tôi nuôi, tên là Đậu Đậu.”

Chi Hoa ngừng lại một chút, lễ phép hỏi: “Anh không ghét chó chứ? Đậu Đậu chưa đi học trường huấn luyện, nên không được hiền lành cho lắm.”

Hành lang không bật đèn, Trình Nhu Nhĩ chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng mờ lông xù, dường như bị xích lại, chỉ có thể nhảy lên nhảy xuống tại chỗ.

Trình Nhu Nhĩ không trả lời câu hỏi của cô, mà lại hỏi: “Cô thích chó à?”

“Thích ạ, đây là con chó hoang tôi nhặt được ở công viên nhỏ ven sông phía Nam, nuôi được gần hai tháng rồi.” Chi Hoa đáp.

Nghe vậy, Trình Nhu Nhĩ bước thêm hai bước, hơi cúi người nhìn gần vài giây rồi nói: “Rất dễ thương.”

Tà áo khoác của anh lơ lửng trong không trung, Đậu Đậu ngước thẳng đầu lên, mũi khịt khịt đánh hơi mùi hương của Trình Nhu Nhĩ.

Chi Hoa có chút lo lắng, vội vàng đuổi theo, sợ Đậu Đậu cắn Trình Nhu Nhĩ. Không ngờ, cô lại thấy Đậu Đậu vẫy đuôi, ngoan ngoãn ngồi xuống, trông có vẻ rất vui.

“Lạ thật, bình thường trừ tôi ra, Đậu Đậu chưa từng ngoan ngoãn với ai như vậy.” Chi Hoa ngạc nhiên nói.

“Kể cả chồng cô sao?” Đột nhiên Dụ Sinh hỏi.

“Đúng rồi.” Chi Hoa đáp không chút nghĩ ngợi.

Không khí im lặng một cách kỳ lạ trong chốc lát, Dụ Sinh không nhịn được mà cười khẽ. Chi Hoa còn chưa kịp hỏi Dụ Sinh tại sao lại cười thì Trình Nhu Nhĩ đã cất bước đi về phía cửa, nói: “Cô Lương, làm phiền cô dẫn tôi vào nhà.”

Là ảo giác sao? 

Chi Hoa có chút ngẩn ngơ, luôn cảm thấy Trình Nhu Nhĩ có vẻ tâm trạng đã tốt lên rồi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc