Mỗi Khi Trời Mưa

Chương 5: Ngoại tình

Trước Sau

break

Sau khi nán lại ở bên ngoài một lúc, ba người mới từ từ bước vào nhà.

Nghiêm Đinh Thanh không hề có vẻ gì bất thường, chỉ chăm chú loay hoay với bộ ấm trà tử sa. Trong lúc chờ nước sôi để tráng chén, anh ta ngẩng đầu lên cười, sốt sắng mời Trình Nhu Nhĩ ngồi xuống.

Chi Hoa đi ngang qua sau lưng, bước chân hơi chững lại nhưng Nghiêm Đinh Thanh không để ý.

Cú loạng choạng ban nãy, lúc đó cô không thấy đau, nhưng giờ mắt cá chân bắt đầu nóng ran. 

Chi Hoa âm thầm xoa thuốc rượu tiêu sưng, khi cô quay lại thì Nghiêm Đinh Thanh đã trò chuyện với Trình Nhu Nhĩ về dự án mới nhất của mình. 

Thấy Chi Hoa đi chậm chạp, Nghiêm Đinh Thanh ngạc nhiên dừng lại nói: “Sao có mùi thuốc vậy?”

“Lúc nãy ở ngoài sân em bị trẹo chân, có xoa chút thuốc rượu, xin lỗi anh.” Giọng Chi Hoa rất bình tĩnh, chỉ là không biết tiếng “xin lỗi” này là nói với ai.

Ở đầu kia ghế sofa, Trình Nhu Nhĩ đưa tay xem đồng hồ. 

Dù không nói một lời, Dụ Sinh đứng bên cạnh đã lập tức đứng dậy, nói: Anh  Trình, cũng muộn rồi, ngày mai còn có lịch trình khác.”

Chi Hoa nhìn sang, Trình Nhu Nhĩ lại lộ ra vẻ mặt có chút bực bội, dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài. Nghiêm Đinh Thanh lại lén lút đẩy Chi Hoa vài cái, ra hiệu cô đi theo tiễn khách.

Một loạt những cái đẩy nhẹ, tạo nên tiếng sột soạt rất nhỏ. Chẳng biết Trình Nhu Nhĩ có nghe thấy động tĩnh của Nghiêm Đinh Thanh và Chi Hoa không, anh không hề quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: “Không cần tiễn.”

Tiếng chuông gió đêm khuya nghe thật trong trẻo. 

Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, tiếng động cơ gầm lên ngoài sân, một chùm đèn pha lướt qua cửa kính, rồi khuất xa dần. 

Nghiêm Đinh Thanh càng thêm bực bội, hối hận vì đã không tận dụng tốt buổi nói chuyện đêm nay để lôi kéo nhà đầu tư. Anh ta tự lẩm bẩm một lúc lâu, quay đầu lại thấy Chi Hoa vẫn đang nhẹ nhàng xoa mắt cá chân.

“Lại còn trẹo chân đúng lúc này. Anh đã nói rồi, đừng đi giày đế da thật, vừa dễ mòn lại vừa dễ trượt.” Nghiêm Đinh Thanh cằn nhằn, rồi lại thở dài: “Để anh xoa cho.”

Khoảnh khắc bàn tay anh ta chạm vào mắt cá chân, Chi Hoa theo phản xạ rụt chân lại nhưng rồi lại cố gắng dừng lại.

“Thôi, em đi nghỉ đi.” Nghiêm Đinh Thanh quan sát vẻ mặt cô, thấy cô rõ ràng đang căng thẳng đến mức phản ứng mạnh, nên đành phải thôi.

Chi Hoa gật đầu, thử cử động mắt cá chân, xỏ dép lê rồi chầm chậm lên lầu.

Sắp đến cửa phòng ngủ, cô nghe thấy tiếng bước chân của Nghiêm Đinh Thanh theo sau: “Lần đi ăn này sao lại gặp được anh Trình, còn được anh ấy đưa về nữa?”

Dường như anh ta đang phân tích nguyên nhân để lên kế hoạch cho lần gặp Trình Nhu Nhĩ tiếp theo.

“Cô Lê nhờ anh ấy đưa em về, vì nhà mình ở xa.” Mắt cá chân Chi Hoa vừa đau vừa nóng ran, cô không muốn nói nhiều: “Hình như cô Lê là chị dâu của anh ấy.”

Nỗi hoảng sợ và nguy hiểm trong bụi cây đã được Chi Hoa lặng lẽ nuốt xuống.

Đột nhiên Nghiêm Đinh Thanh trở nên vui vẻ, hào hứng lên kế hoạch: “Sau này em phải qua lại với cô Lê nhiều hơn. Cô ấy thích gì, lần tới anh mua cho em mang qua. Mấy cô vợ nhà giàu này đều thích những món đồ hào nhoáng…”

Tiếng lẩm bẩm văng vẳng bên tai, suy nghĩ của Chi Hoa dần trở nên mơ hồ. 

Ánh mắt cô lướt đến cổ áo chiếc áo choàng ngủ của Nghiêm Đinh Thanh. Cũng chính ở vị trí này, một buổi sáng nọ, khi cô lấy quần áo trong giỏ đồ bẩn ra giặt, cô đã tìm thấy một sợi tóc dài màu vàng xoăn tít.

Rõ ràng đó không phải tóc của cô. 

Chi Hoa có mái tóc đen dài thẳng, rất ít khi làm kiểu cầu kỳ. 

Điều này cho thấy Nghiêm Đinh Thanh đã ngoại tình. Có lẽ giữa họ không nên dùng từ “ngoại tình”, mà cách nói phù hợp hơn là cuối cùng Nghiêm Đinh Thanh đã tìm thấy người anh ta nên yêu.

Từ ngay lúc hai người họ kết hôn, Chi Hoa đã chân thành hy vọng Nghiêm Đinh Thanh sẽ có một gia đình hạnh phúc nhưng không phải với cô.

Chi Hoa chụp một bức ảnh gửi cho mẹ, thông báo việc Nghiêm Đinh Thanh ngoại tình. Cô muốn nói ly hôn, nhưng chưa kịp gõ xong chữ, điện thoại của mẹ đã gọi đến. Tiếng mắng mỏ từ bên trong khiến cô đau đầu.

“Mẹ đã bảo con phải mau chóng có thai, phải dịu dàng và ngoan ngoãn với đàn ông. ŧıểυ Nghiêm bây giờ còn cần con, con phải cố gắng củng cố địa vị của mình, sao lại để phụ nữ bên ngoài làm loạn đến tận nhà?”

“Nếu anh ấy đã có người mình yêu…” Chi Hoa rụt rè nói: “Thì con nghĩ con nên ly hôn với anh ấy.”

“Con điên à? Ban đầu may mà có ŧıểυ Nghiêm chịu cưới con đấy. Đàn ông có điều kiện như nó, có vài ba cô bồ là chuyện thường tình. Con đã trải qua chuyện đó rồi, còn mong tìm được người như Liễu Hạ Huệ sao?”

Mẹ cô nói rất gấp, rồi nhận ra đã làm tổn thương Chi Hoa, nên dịu giọng khuyên: “Làm người phải biết đủ, đừng đòi hỏi quá cao.”

Câu nói này nghe thật nực cười. 

Hóa ra với Chi Hoa, việc yêu cầu bạn đời không ngoại tình đã là đòi hỏi quá cao. Hơn nữa, cô chưa bao giờ yêu cầu Nghiêm Đinh Thanh trở thành Liễu Hạ Huệ, Chi Hoa chỉ muốn anh ta có một cuộc hôn nhân bình thường.

Tối đó, mẹ cô không mời mà đến, nhiệt tình dọn một bàn thức ăn. Nghiêm Đinh Thanh không phản ứng gì nhiều, đối mặt với những lời bóng gió của mẹ vợ, anh ta vẫn tỏ ra thản nhiên.

Ở đầu bàn ăn bên kia, mẹ cô vẫn nhỏ nhẹ hết lời khen ngợi anh ta, như thể nói nhiều lời hay ý đẹp, anh ta sẽ tỉnh ngộ.

Sau bữa tối, Nghiêm Đinh Thanh không phụ dọn dẹp. Anh ta nằm nửa người trên ghế sofa, tay cầm điều khiển, lơ mơ buồn ngủ. Mẹ cô còng lưng dọn dẹp thức ăn thừa trong bếp. Chi Hoa muốn phụ tay cho bát đĩa vào máy rửa bát, nhưng bị mẹ đưa tay cản lại.

Bên ngoài là tiếng TV, tiếng cười lồng tiếng của chương trình tạp kỹ thỉnh thoảng vọng vào. Mẹ cô nói với giọng cực kỳ nhỏ nhẹ: “Là lỗi của mẹ, ba con cũng ngoại tình. Mẹ không có khả năng dạy con cách làm một người vợ tốt.”

Trái tim Chi Hoa vừa mềm ra một chút.

“Đừng có bốc đồng, con không có vốn liếng để làm vậy đâu.” Mẹ cô như tạt một gáo nước lạnh vào mặt.

Bên tai là tiếng nước chảy ào ào trong bếp, Chi Hoa cảm thấy một sự nghẹt thở, một nỗi tuyệt vọng mềm mại nhưng lạnh lùng siết chặt lấy cô.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc