Mỗi Khi Trời Mưa

Chương 3: Đi thôi

Trước Sau

break

“Cô Lương, chúng tôi đưa cô về nhé, tránh lại xảy ra chuyện không hay.” Tưởng Dụ Sinh nói.

Lúc này, Chi Hoa không thể từ chối, cũng sợ hãi đến mức không dám từ chối. Cô chỉ khó xử nói: “Xin lỗi, tôi cần tìm chiếc khuyên tai của mình.”

“Không sao, tôi giúp cô tìm.” Tưởng Dụ Sinh rất tinh ý, lập tức lấy điện thoại ra, bật đèn pin giúp Chi Hoa tìm kiếm.

Ánh đèn pin điện thoại nhỏ xíu, chỉ chiếu được một vòng sáng bằng bàn tay trên mặt đất, như thể đốt một lỗ nhỏ trên mặt đất. Chi Hoa dõi theo vòng sáng. Khi nó lướt qua bụi cỏ, bỗng lóe lên một tia sáng yếu ớt.

“A, tìm thấy rồi!” Chi Hoa vui vẻ reo lên, cúi người nhặt chiếc khuyên tai.

Nghe tiếng reo mừng đó, Trình Nhu Nhĩ quay đầu tìm chủ nhân của tiếng reo mừng đó.

Anh thấy Chi Hoa đang cúi người, cổ áo hướng về phía anh. 

Bên trong cổ áo gió màu be nhạt là cổ áo sườn xám đứng, hai cúc áo trên cùng đã được tháo ra, để lộ phần xương quai xanh.

Ánh trăng như một vũng nước, vừa vặn chiếu lên cổ cô, lung linh trong trẻo và mềm mại. 

Cô đứng thẳng người, nghiêng mặt đeo khuyên tai, vén tóc ra sau. 

Đường cong cổ tinh tế, trơn tru, hơi nhô ra, mềm mại như một tờ giấy nếp mỏng manh.

Trình Nhu Nhĩ dời mắt, bực bội nới lỏng cà vạt, căng mặt kéo cửa xe, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Lúc lên xe, Chi Hoa định ngồi ghế phụ nhưng Tưởng Dụ Sinh đã nhanh chóng chui vào đó, ngồi xuống, cười ái ngại với cô: “Cô Lương, cô ngồi phía sau đi.”

Chi Hoa sững người, ngón tay hơi co lại rồi nhẹ nhàng kéo cửa ghế sau.

Khoảnh khắc bước vào trong xe, Chi Hoa lại ngửi thấy mùi tuyết tùng lạnh lẽo từ Trình Nhu Nhĩ, giống như một cơn gió mùa đông đột ngột ùa đến. 

Anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng mở cửa nhưng ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích.

Cô rụt cổ lại, nghĩ rằng anh Trình có lẽ không thích người khác lại gần nên Chi Hoa ngồi sát mép cửa xe, cách anh một khoảng rộng bằng một người.

Không ai nói chuyện trong xe, tài xế cũng không lên tiếng. 

Chi Hoa cũng ngại hỏi, lén nhìn Trình Nhu Nhĩ vài lần rồi lấy điện thoại ra xem giờ. 

Tiếng vải áo cọ xát rất khẽ, sột soạt, nhưng trong không gian quá yên tĩnh của xe, nó lại nghe rất chói tai.

Trình Nhu Nhĩ bỗng mở mắt ra, trầm giọng nói: “Đi thôi.”

“Cảm ơn.” Giọng Chi Hoa rất nhỏ, nghe như tiếng ong vo ve.

Trên đường về, Tưởng Dụ Sinh là người bắt chuyện. Anh ấy hỏi Chi Hoa: “Chồng cô làm nghề gì?”

“Một đạo diễn nhỏ, có vài tác phẩm.” Chi Hoa khiêm tốn đáp.

“À, tôi nhớ ra rồi, là đạo diễn Nghiêm Đinh Thanh phải không?” Tưởng Dụ Sinh lại hỏi.

“Đúng vậy.” Chi Hoa cũng không nói nhiều. 

Vốn dĩ cô là người không giỏi giao tiếp.

“Hai người quen nhau như thế nào?” Tưởng Dụ Sinh nghiêng nửa người về phía ghế sau, nhìn Chi Hoa, rồi lại liếc sang Trình Nhu Nhĩ đang im lặng.

“Chúng tôi quen nhau từ thời sinh viên.” Chi Hoa đáp.

“Thanh mai trúc mã à? Thật đáng ghen tị.” Giọng Tưởng Dụ Sinh có phần khoa trương.

Trình Nhu Nhĩ đang im lặng bỗng chậc một tiếng, khẽ nhíu mày, khó chịu nhìn Tưởng Dụ Sinh, trầm giọng nói: “Dụ Sinh, cậu ồn ào quá.:

Không khí vừa mới sôi nổi bỗng chốc trở nên ngưng đọng lại. 

Tưởng Dụ Sinh nhếch mép, dường như đang cười, sau đó biết điều quay đầu lại, không nói thêm gì nữa.

Sau đó, trong xe tĩnh lặng đến đáng sợ. 

Trình Nhu Nhĩ có vẻ không vui, Chi Hoa không hiểu tại sao. 

Cô tự nhủ, chắc không phải do cô đã làm gì anh nhỉ, dù sao thì cũng mới quen. Có lẽ anh đang bực bội chuyện khác, Chi Hoa thầm nghĩ, tốt nhất là nên giữ im lặng.

Cứ thế, Chi Hoa ngồi trong xe, thiếp đi rồi lại giật mình tỉnh giấc. 

Bị người ta đưa về nhà mà lại ngủ gật trên xe thì thật bất lịch sự. 

Chi Hoa cố gắng tỉnh táo, đành hỏi: “Anh Trình, tôi có thể mở cửa sổ ra một chút không?”

Giọng nói cô rất nhẹ nhàng, ngọt ngào.

Chi Hoa đợi vài giây nhưng Trình Nhu Nhĩ vẫn im lặng, anh vẫn nhắm mắt như đang nghỉ ngơi. Cô cứ nhìn anh, vừa sợ làm phiền anh, vừa không biết có nên hỏi lại hay không.

Sau một lúc do dự, Chi Hoa định thôi, vừa định dời mắt khỏi khuôn mặt anh thì bỗng nhiên Trình Nhu Nhĩ mở mắt ra.

Lần thứ hai chạm phải ánh mắt anh, Chi Hoa quên cả chớp mắt. 

Cô lúng túng hỏi: “Xin lỗi, có phải tôi làm phiền anh không? Thật ra không mở cửa sổ cũng được, tôi chỉ hơi ngột ngạt thôi. Tôi cởi áo khoác ra cũng được.”

Vừa nói, cô vừa luống cuống cởi thắt lưng áo gió. 

Chiếc sườn xám cách tân ôm sát cơ thể lộ ra, ôm lấy eo cô, dài đến đầu gối.

Ánh mắt Trình Nhu Nhĩ đột nhiên sâu hơn vài phần, giọng khàn khàn nói: “Mở cửa sổ trần đi.”

Trên trần xe vang lên tiếng ong, cửa sổ toàn cảnh mở ra một khe nhỏ. Luồng không khí trong lành ùa vào mà không hề khiến người ta cảm thấy lạnh.

“Cảm ơn.” Chi Hoa vội khoác lại áo, “Thật làm phiền anh đã đưa tôi về.”

Trình Nhu Nhĩ bỗng cười một tiếng rồi hỏi: “Cô lại cảm ơn tôi à? Lời cảm ơn bằng miệng, nói một lần là đủ rồi.”

Lời nói đó vừa thốt ra, Chi Hoa bỗng không biết nên nói gì.

Cô hiểu ý của Trình Nhu Nhĩ là lời cảm ơn cửa miệng không mất gì, không đáng giá, không cần phải nói đi nói lại. 

Nhưng cô không phải là người giỏi nói những lời xã giao, chỉ biết nói vài câu “cảm ơn” khô khan. Nếu dùng những thứ khác để cảm ơn, e rằng Trình Nhu Nhĩ sẽ chẳng thèm để mắt đến những món đồ nhỏ bé tầm thường đó.

“Bọn họ thường xuyên bắt cô hát à?” Đột nhiên Trình Nhu Nhĩ hỏi.

“Không hẳn.” Chi Hoa vô thức đan chặt các ngón tay. “Tôi không quen bọn họ. Hôm nay là lần đầu tiên tôi đi ăn với bọn họ. Bọn họ là các phu nhân giàu có, tôi chỉ là một diễn viên nhỏ, bọn họ coi thường tôi cũng là chuyện bình thường.”

“Nếu đã thấy bình thường, sao cô lại đá ghế?” Trình Nhu Nhĩ lại cười.

“Bình thường không có nghĩa là đúng.” Giọng Chi Hoa rất bình tĩnh.

Ở cô luôn toát ra một sự kiên cường nào đó. 

Mặc dù cô không nói những lời gay gắt, giọng nói luôn nhẹ nhàng, dịu dàng. Nhưng Trình Nhu Nhĩ biết, cô là kiểu người sẽ lặng lẽ, kiên nhẫn từng chút một như nước chảy đá mòn vậy.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc