“Đây đều là những bảo bối có thể khiến ngươi sung sướиɠ muốn thành tiên!” Bùi Quân cầm một cái dươиɠ ѵậŧ giả chạy bằng điện, mở nút bắt đầu, dươиɠ ѵậŧ giả bắt đầu xoay tròn và vang lên tiếng ‘ong ong’.
Thật mới lạ! Cặp mắt của Vương Tử Minh cũng không chớp, cứ nhìn chằm chằm cây dươиɠ ѵậŧ giả đó còn có chút xoắn xuýt, trong ŧıểυ huyệt cậu ngứa ngáy vô cùng như có con vật gì đó đang không ngừng bò ở bên trong, không được, dường như cậu muốn, cậu không xong rồi.
Cuối cùng cậu cũng quyết tâm rồi, đưa hai chân về phía người nam nhân, cặp mắt xấu hổ nhìn về phía người nam nhân: “Quan nhân... Quan nhân... Nô gia rất muốn... A...”
Kỳ thực cậu cũng không biết nên rên thế nào, chỉ là bắt chước như cô hầu gái kia mà thôi, nhưng hiệu quả lại cực kỳ tốt. Bùi Quân vừa nghe xong âm thanh rêи ɾỉ da^ʍ đãиɠ của Vương Tử Minh, thì vào lúc này đây cũng bắt đầu cầm lòng không được, gậy thịt to lớn nhịn không được mà nảy lên mấy cái, ngóc đầu lên cao vô cùng.
Nhưng anh lại kiềm chế, tìиɧ ɖu͙© phải từ từ hưởng thụ mới sướиɠ.
“Tới đây, muốn nếm thử không? Dùng ŧıểυ huyệt của ngươi nếm thử xem?” Bùi Quân cầm dươиɠ ѵậŧ giả đưa lại gần, Vương Tử Minh thấy càng lúc càng tới gần dươиɠ ѵậŧ giả, cuối cùng cậu nhịn không được mà bò tới trước mặt người nam nhân.
“Muốn... Muốn... Mau vào đi... A...” Cậu ở trước mặt người nam nhân mà ôm lấy hai chân của anh, lộ rõ ŧıểυ huyệt ra trước mắt người nam nhân.
Hoa huyệt bị đói khát đã lật ra ngoài, còn có cả nước, có vẻ rất háo hức, cúc huyệt trắng trẻo mềm mại đằng sau không ngừng co rút, vừa nhìn là biết đã khó chịu tới cực điểm.
Bùi Quân cầm lấy dươиɠ ѵậŧ giả đang kêu ‘ong ong’, đưa sát vào miệng huyệt.
“A...”
Lúc này cơ thể của Vương Tử Minh chợt co rút lại, ©ôи th!t đó còn tự có thể động đậy, rung động đến mức huyệt của cậu run lên từng hồi, từng hồi từng hồi một, cảm giác sảng khoái càng lúc càng rõ ràng, bùng nổ một phát, ý thức của cậu hoàn toàn bị đánh sập.
“A... Người tốt... A... Quan nhân... Đây là thứ gì vậy... Không ngờ lại... A... Lợi hại... ŧıểυ huyệt tê tê mà... A... Sắp phát điên rồi... Ô ô...”
Ở trên giường Vương Tử Minh cứ uốn éo cơ thể, bờ eo thon gọn cử động theo động tác của dươиɠ ѵậŧ giả, hai chân dạng rộng ra hết mức và cọ xát lên tay của người nam nhân. Vương Tử Minh cắn ngón tay, nức nở rêи ɾỉ, chiếc miệng nhỏ đỏ bừng không ngừng đóng đóng mở mở, phát ra tiếng rên da^ʍ đãиɠ mà kể cả cậu nghe cũng cảm thấy xấu hổ.
“A... Quan nhân... Làm ở đây đi... Ô ô... Thần khí này... Quả thật lợi hại... A… Nắc vào trong… Nắc vào trong đi mà... Để thiếp nếm thử mùi vị này... Ưm a a...”
Ngay từ đầu ŧıểυ huyệt đã được ma sát rất sảng khoái, nhưng khi cơn sảng khoái qua đi, cảm giác ngứa ngáy trong ŧıểυ huyệt lại dần dần bộc phát, giống như ngửi thấy mùi hương, cơ thể khẽ nhúc nhích, dâm thủy chảy qua ŧıểυ huyệt làm ướt nhẹp chiếc dươиɠ ѵậŧ giả kia khiến nó ánh lên thứ ánh sáng xấu hổ.
“Được, để ngươi thử nếm hương vị hút hồn này!”
Bùi Quân mạnh tay đút thẳng dươиɠ ѵậŧ nhỏ vào tận sâu bên trong, ŧıểυ huyệt nhỏ phát ra một tiếng ‘bụp’, nó ngậm chặt dươиɠ ѵậŧ giả, sau đó hút lấy hút để.
“A... A... Nhanh quá... dươиɠ ѵậŧ di chuyển nhanh quá... Ưm...”
dươиɠ ѵậŧ giả cắm sâu vào bên trong, ngay cả việc thở Bùi Quân cũng không cho cậu có cơ hội thở, anh bấm nút mở cường độ lên tối đa, sau đó đè mạnh xuống hoa tâm của cậu.
Cơ thể Vương Tử Minh rung lắc một cái, một luồng ấm nóng từ trong cơ thể chảy ra, một vũng dâm thủy lớn ồ ạt chảy ra.
“sướиɠ đến nổi muốn tè dầm cơ á? Ngươi nhìn xem ngươi da^ʍ đãиɠ đến mức độ nào?” Bùi Quân kéo cơ thể của Vương Tử Minh dậy để cậu nhìn rõ vũng dâm thủy lớn vương vãi khắp giường, trên chiếc mền gấm màu trắng thì có thể nhìn thấy rõ ràng hơn nhiều.
“A... Không phải... A... Không phải...” Vương Tử Minh nhắm mắt lại không dám nhìn, hôm nay cậu bị làm sao vậy? Bình thường đều có thể nhịn được, đột nhiên cầu xin được đàn ông làm thì còn không nói, đàn ông vừa chạm một cái đã mẫn cảm đến mức độ này?
Quá nhục nhã!
Bây giờ toàn thân cậu nóng hổi, ửng hồng, đặc biệt là hai mang tai, đỏ đến mức như sắp bị chảy máu đến nơi. ŧıểυ huyệt phía dưới lại ngậm chặt dươиɠ ѵậŧ giả không chịu buông, hút lấy hút để, kẹp chặt, không chút thả lỏng.
“Nhưng ngươi còn có thể da^ʍ đãиɠ hơn thế nữa!” Bùi Quân cười một tiếng tà ác, nhanh tay rút dươиɠ ѵậŧ giả trong ŧıểυ huyệt ra.
dươиɠ ѵậŧ giả rất to, run run cắm vào ŧıểυ huyệt của cậu, quy đầu còn có thể không ngừng xoay tròn thay đổi phương hướng. mỗi lần được nắc vào đều khiến cậu cảm thấy rất bất ngờ, chỉ một ȶᏂασ tác đã có thể khiến cậu phải phục tùng.
Ô ô... Trong lòng Vương Tử Minh không ngừng khen ngợi, đây đúng là một loại bảo vật, chắc chắn là thứ mà chỉ có thần tiên trên trời mới có thể sử dụng, quả thực tuyệt vời đến khó tả!