[Người cổ đại được chơi bằng thiết bị của người hiện đại, ȶᏂασ cậu sướиɠ ngất! ]
Buổi sáng Bùi Quân nằm dài trên giường với tinh thần sảng khoái, khi anh nhớ lại những ý nghĩ da^ʍ đãиɠ của anh về Vương Tử Minh vào đêm qua thì cảm thấy vô cùng thoải mái, ngáp một cái, dụi dụi mắt, vừa ngẩng đầu dậy liền nhìn thấy Vương Tử Minh ngồi trên giường nhìn anh bằng ánh mắt hung ác.
Hai người ngủ trên hai chiếc giường đối diện nhau, đưa chân về phía nhau mà ngủ, tên kia cũng không biết tại sao sáng sớm nay người ấy mới lại nóng tính như vậy còn nhìn anh chằm chằm với gương mặt u ám và nói: “Chào buổi sáng! Ngủ ngon ghê nhỉ.”
Giọng nói đó vừa chanh chua vừa đay nghiến, dù là đồ đần thì cũng có thể nhận ra, nhưng Bùi Quân nghe câu này lại thấy cảm thấy nở gan nở ruột, anh gật gật đầu: “Ừm, ngủ ngon lắm.”
Nói xong anh lại nghiêm túc suy nghĩ, nhận thấy ý nghĩ da^ʍ đãиɠ có thể sẽ trở thành hiện thực chỉ trong gang tấc, cho nên anh nặng nề gật đầu thêm một cái.
Điều này đã khiến cho Vương Tử Minh tức giận đến mức xù lông, dựa vào đâu mà trong mơ cậu lại bị ȶᏂασ đủ kiểu? Ngủ không được ngon đã đành, còn khiến cậu dậy đổi ga giường, giặt quần áo lót vào nửa đêm, chủ yếu là trong lòng cậu vẫn còn phiền muộn muốn chết, từ nửa đêm qua cho tới sáng nay vẫn chẳng ngủ thêm được, liên tục nhìn dáng ngủ dễ thương của Bùi Quân.
“Còn cậu ngủ có ngon không?” Bùi Quân đau lòng nhìn hai quầng mắt gấu trúc của Vương Tử Minh, lo lắng nói: “Có vẻ như cậu ngủ không được ngon lắm.”
Giọng nói nhẹ nhàng kia rõ ràng là đang cười nhạo hắn!
Vương Tử Minh nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm đấm đến mức vang lên mấy tiếng ‘két két’, nhịn một hồi lâu mới đè nén được cảm xúc muốn đánh người. Nhưng ngọn lửa trong lòng cậu thì vẫn không nhịn xuống được, kìm nén một hồi lâu, Vương Tử Minh từ trên giường nhảy phốc xuống dưới, đáp xuống đất vang lên một tiếng ‘rầm’.
“Ai cần cậu lo!” Vương Tử Minh cúi đầu xuống đất tìm dép, sau đó đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Mỗi giường trong ký túc xá đều thuộc kiểu trên là giường dưới là bàn học, Bùi Quân dựa vào các nhân tố như chiều cao cân nặng của Vương Tử Minh…, anh tính nhẩm khi cậu nhảy xuống đất sẽ tạo ra tác động bao nhiêu, não bộ bắt đầu hoạt động, cuối cùng anh kết luận rằng, có khả năng hai chân của Vương Tử Minh nhất định sẽ bị tổn thương.
Cho nên, hôm nay chính là lần đầu tiên, sau khi thức dậy anh không ngồi học từ vựng, mà lại đi đến hiệu thuốc.
Mua một lọ thuốc Vân Nam Bạch Dược, sau đó suy tư một hồi rồi lại mua thêm một hộp nước thuốc an thần bổ não.
Đến lúc Vương Tử Minh nhìn thấy thuốc được đặt trên bàn học của cậu, sờ sờ đầu: “Là ai?” Cậu gãi gãi đầu, lắc lắc cái đồ trong tay, nhìn mọi người xung quanh hỏi.
“Tôi mua cho cậu đấy, tôi cảm thấy có lẽ cậu sẽ cần.” Bùi Quân vùi đầu vào trong sách, cũng không ngẩng đầu lên đáp lời. Thực ra từ giây phút Vương Tử Minh bước vào phòng anh đã lén nhìn trộm, hai tròng mắt không ngừng lay chuyển, muốn nhìn xem Vương Tử Minh sẽ có phản ứng thế nào, liệu cậu có nói lời cảm ơn không?
nước thuốc an thần bổ não! Vương Tử Minh nhìn thấy tên thuốc thì bắt đầu triệt để nổi trận lôi đình, cậu gầm thét: “Bổ não? Cậu thấy bây giờ tôi đang cần thuốc bổ não ư?”
Mẹ nó! Thằng nhãi ranh này! Cái trò gì đây! Cũng có kiểu trò đùa sỉ nhục người khác đến vậy sao? Đưa thuốc an thần bổ não cho cậu chẳng khác nào nói cậu là người không có não? Con mẹ nó làm cái trò gì đây!
Vương tử Minh Tức tức giận ném hộp thuốc an thần bổ não lên giường của Bùi Quân: “Này học bá! Cậu cứ giữ lại tự cậu uống đi, những người học dốt như chúng tôi mỗi ngày chỉ có uống bia thôi!”
Cuối cùng cậu cũng nghĩ ra được cách sỉ nhục lại Bùi Quân, ở mỗi buổi tiệc tụ hội của lớp, cái tên này tửu lượng chỉ có một ly là ngã rạp, sau đó gặp ai cũng gọi hai tiếng bố ơi, trở thành trò cười của toàn khoa.
Bùi Quân vẫn không ngẩng đầu lên như cũ, đôi mắt anh vẫn đăm đăm nhìn xuống dưới sách, hai hàng lông mày khẽ nhíu chặt lại, anh nghĩ, Vương Tử Minh không thích thuốc an thần bổ não, chẳng lẽ giờ phải mua thuốc ngủ cho cậu sao?
Thuốc ngủ có tính gây nghiện cao, anh nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy nên thôi đi.
Con người đa cảm, Bùi Quân có chút buồn lòng, cho nên tiện tay lấy quyển sách “tϊиɧ ɖϊ©h͙ có độc” lật ra rồi tiếp tục nghiên cứu.
Phải đợi đến khi nào thì cái tên Vương Tử Minh này mới có thể trở thành một người dễ thương được đây? Nhưng mà tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh cũng không có độc, phải làm sao bây giờ?
Nhưng nghe người ta nói trên một kho báu nào đó, có một loại thuốc có thể thay đổi mùi vị của tϊиɧ ɖϊ©h͙, không biết đó có phải là sự thật hay không, sau này phải thử với Vương Tử Minh mới được?