Một đôi tình nhân trẻ đi ngang qua, vừa tới trước sạp nàng thì dừng lại.
— Bảo bối, muốn ăn bánh rán hành không?
Cô gái nhìn quanh, thấy hai sạp đều bán bánh hành.
— Vậy ăn chỗ nào đây?
Chàng trai nói:
— Hay là ăn của bà lão kia đi. Từng này tuổi đầu rồi còn phải ra đường bày bán, thấy thương quá…
Cô gái nhìn cái nồi dầu đen sì của bà, thoáng do dự, nhưng chàng trai đã kéo tay nàng đi sang bên đó rồi.
Đúng lúc ấy, chảo của Lục Trầm Ngọc cũng đã nóng. Nàng đổ dầu vào, rồi thả chiếc bánh hành đầu tiên xuống.
Ngay lập tức, mùi thơm ngào ngạt bốc lên, lan tỏa trong không khí như nổ tung, khiến ai đi ngang qua cũng phải ngoái nhìn.
Cô gái ban nãy đang định trả tiền cho bạn trai bỗng khựng lại, ánh mắt không rời khỏi sạp của Lục Trầm Ngọc.
— Mình qua kia mua đi, em muốn nếm thử bên đó.
Chàng trai không nói thêm gì, xoay người dắt bạn gái đi thẳng tới sạp của Lục Trầm Ngọc.
— Cô chủ, cho hai cái bánh rán hành.
— Dạ được, năm đồng một cái, hai cái mười đồng nhé.
Vừa dứt lời, bà lão ở sạp bên cạnh lập tức lên tiếng như hét:
— Bánh rán hành lâu năm đây, hai đồng một cái!
Lục Trầm Ngọc: “”
[Bà cụ này rõ là đang chĩa mũi dùi vào mình.]
Quả nhiên, chàng trai chau mày quay sang hỏi:
— Cô chủ, bánh hành của cô đắt quá đó. Không có thêm gì đặc biệt, mà bên kia chỉ hai đồng một cái, cô lại bán tới năm đồng?
Lục Trầm Ngọc vẫn giữ nụ cười, không hề tỏ vẻ khó chịu. Làm ăn buôn bán mà, ai hỏi vài câu đã sưng mặt thì còn buôn với bán gì nữa?
— Soái ca, anh thử nghe mùi xem, bánh hành của tôi và bên kia có giống nhau không? Hơn nữa, bánh của tôi là dùng hành dại hẳn hoi, bên trong đầy ắp, cắn một miếng là biết liền.
Vừa nói, nàng vừa trở mặt bánh trong chảo. Lập tức, mùi thơm nồng nàn lại bốc lên, quyện cùng làn khói nóng nghi ngút.
Cô gái kéo tay bạn trai, nhỏ giọng:
— Thơm quá! Em nhất định phải ăn cái này.
Chàng trai bất đắc dĩ gật đầu:
— Được rồi.
Dứt lời, liền quét mã trả mười đồng.
Thấy hai người khách vẫn chọn mua bên sạp của cô gái trẻ, bà lão chỉ hừ lạnh một tiếng đầy bất mãn.
[Làm cùng nghề thì đừng giở trò vặt vãnh với nhau, ta mặc kệ bà nghĩ gì.]
Khi bánh đang áp chảo, cô gái không kìm được hỏi:
— Cô chủ, bột ngô cô dùng thơm thật đấy, nghe mùi mà phát thèm!
Lục Trầm Ngọc cười tươi:
— Bánh hành của tôi làm bằng hành dại chuẩn xịn, sáng nay mới đào về đấy! Không chỉ thơm lúc nướng đâu, ăn còn ngon hơn nhiều!
Mà đâu chỉ là hành dại — là hành dại từ dị giới, còn tích năng lượng nữa kìa!
Cô gái bật cười:
— Thế nhỡ không ăn được thì sao?
— Nếu không ăn được, tôi hoàn tiền ngay! — Lục Trầm Ngọc đáp chắc nịch.
— Cô nói rồi đấy nhé!
Đúng lúc đó, chiếc bánh hành đầu tiên cũng vừa chín vàng. Lục Trầm Ngọc nhanh tay cho vào túi, đưa cho cô gái.
Cô nàng tranh thủ lúc bánh còn nóng hổi, cắn ngay một miếng.
— Ừm~ Ngon quá đi! — cô còn chưa kịp nuốt đã kêu lên thích thú, rồi lập tức đưa phần bánh còn lại cho bạn trai nếm thử.
Chàng trai tiện miệng cắn một miếng, chỉ một miếng thôi mà đôi mắt lập tức sáng rực.