Mở Quán Trong Biệt Thự Xuyên Giới, Mỗi Ngày Hốt Triệu Bạc

Chương 18

Trước Sau

break
Dưới sức nóng của chảo, hương hành đã hoàn toàn thấm vào lớp bột mì, vị ngọt của bột hoà quyện cùng mùi hành thơm nồng lan toả trong miệng, tầng tầng lớp lớp hương vị bung nở. Vỏ bánh nóng hổi, giòn rụm khiến đầu lưỡi như bừng tỉnh. Hắn chẳng còn tâm trí đâu mà nói chuyện, liền há miệng cắn thêm một miếng lớn nữa. Cái bánh vốn đã không to, thoắt cái đã bị ăn mất hơn phân nửa.

Cô bạn gái vội vàng rụt tay lại, giữ chặt phần bánh của mình:

— …Ngươi cắn lớn thế, còn để lại cho người ta ăn với chứ!

Chàng trai chỉ cười hề hề:

— Thì tại nó ngon quá mà. Đừng giận, lát nữa ta mua thêm cho nàng ăn.

Cô gái nghe vậy mới chịu hạ hỏa, mặt mày tươi tỉnh trở lại.

Lục Trầm Ngọc thấy thế cũng bật cười, hỏi:

— Thế nào, soái ca? Bánh hành của ta có đáng giá không? Có còn muốn đòi lại tiền không?

Chàng trai bật cười:

— Không đâu, không đâu! Ngon quá trời luôn ấy cô chủ. Cho tôi thêm hai cái nữa đi!

Hai người yêu nhau cứ thế đứng ngay trước sạp, mỗi người ăn liền hai cái. Ăn xong lại còn mua thêm bốn cái mang về.

Lục Trầm Ngọc không ngơi tay, rán liền tám cái bánh. Hương thơm nức mũi lan khắp cả đoạn đường giao lộ, khiến người qua kẻ lại giờ tan ca đều phải dừng xe lại, dáo dác tìm xem mùi thơm kia phát ra từ đâu.

Chưa kịp rán xong phần bánh cho đôi bạn trẻ, đã có thêm người ghé sạp.

— Thơm quá cô chủ ơi, cho tôi một cái nhé!

— Tôi cũng muốn một cái!

Chưa đầy năm phút, trước sạp của Lục Trầm Ngọc đã có bảy, tám người đứng xếp hàng.

Vì bánh được làm sẵn từ trước, giờ chỉ cần rán lại nên mọi việc khá suôn sẻ, không như buổi sáng phải làm ngay tại chỗ. Tuy rán nhanh hơn nhiều, nhưng dòng người vẫn không hề giảm bớt, thậm chí còn đông hơn nữa.

Nhất là sau khi ăn thử, ai nấy đều không tiếc lời khen ngợi. Thấy người khác tấm tắc khen ngon, những người xếp hàng phía sau lại càng thêm háo hức.

Bà lão bán bánh hành bên cạnh nhìn cảnh ấy mà tức đến mức muốn nghẹn thở.

Nhìn tiểu cô nương bên cạnh bán đến mức tay không kịp nghỉ, khách xếp hàng dài dằng dặc, còn mình thì chưa bán nổi một cái, bà bỗng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

[Chẳng phải chỉ thơm hơn một chút thôi sao? Dù gì cũng là bánh hành mà! Ngon đến đâu cũng có giới hạn chứ? Lại còn bán đắt như thế, nói không chừng cho thêm hương liệu hóa học vào, chứ sao mà thơm dữ vậy được!]

Đúng lúc ấy, hàng người kéo dài tới sát cả sạp của bà, khiến không gian chật chội hơn. Bà lão lập tức nổi đoá, giọng the thé vang lên:

— Làm cái gì thế hả? Các ngươi chắn hết cả chỗ của ta rồi, còn để người ta buôn bán nữa không!


Lục Trầm Ngọc ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên khách đứng trước quầy của nàng đã chen sang cả bên cạnh.

— Phiền các vị soái ca, mỹ nữ xê dịch sang bên này một chút nhé, cảm ơn nhiều ạ.

Nàng chỉ nhắc khẽ vài câu, hàng người phía sau liền tự động dạt sang, rất ý thức và trật tự.

Tổng cộng 83 cái bánh rán hành, chỉ mất hơn một tiếng là bán hết sạch. Suốt khoảng thời gian đó, Lục Trầm Ngọc không ngơi tay lấy một khắc. Nếu không vì chỉ có một cái chảo, mỗi lần chỉ rán được một cái, thì chắc nàng đã bán nhanh hơn nữa.

Nàng thầm tính, nếu mấy ngày tới mà buôn bán vẫn tốt thế này, thì phải đầu tư đổi chảo — mua hẳn một tấm ván sắt lớn, loại có thể rán hai ba cái cùng lúc cho tiện.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc