Lục Trầm Ngọc cũng chưa rõ giá trị năng lượng ấy rốt cuộc có công dụng gì, nhưng nàng đoán chắc nó có liên quan đến chất lượng của thực vật. Ít nhất thì dã hành và cẩu kỷ diệp có hương vị rất ổn, mang năng lượng rõ ràng là có lý do.
Kim Mạn hoa mọc từng cụm ở nách lá, mỗi cụm có chừng ba đến năm bông. Cánh hoa nửa trong suốt, màu vàng nhạt, phần gốc lấm tấm đỏ sẫm. Nhụy hoa dài mảnh như sợi chỉ vàng rủ xuống, chỉ cần liếc mắt nhìn đã thấy vô cùng bắt mắt.
Hoa đẹp là thế nhưng Lục Trầm Ngọc không dám mạo hiểm ăn thử. Dù sao cũng là thực vật có mang năng lượng, nàng tìm đại một cái chậu hoa trong biệt thự để trồng, trước cứ chăm chút rồi xem thế nào.
Lần sang dị giới này chỉ tốn khoảng nửa tiếng, lúc trở về vẫn chưa qua buổi sáng. Lục Trầm Ngọc chợp mắt một lát, khi tỉnh dậy cũng chỉ mới hơn hai giờ chiều.
Nghĩ ngợi một chút, nàng xuống bếp, bắt đầu nhồi chỗ bột mì 10 cân còn lại.
Hiện giờ đang rất cần tiền, chỉ bán bữa sáng mỗi ngày thì quá chậm. Kiểu này chẳng biết đến bao giờ mới đủ tiền chuộc lại đống sách vở kia. Vậy nên nàng muốn thử mở một sạp nhỏ ở chợ đêm xem sao.
Trước khi rời tỉnh, Lục Trầm Ngọc đã tranh thủ ra ngoài mua thêm 20 cân bột mì, một can dầu phộng 5 lít, thêm ít thịt heo. Với từng ấy đồ đạc, tính ra buổi sáng nay nàng kiếm được 250 đồng thì gần như đã tiêu sạch cả rồi.
Lục Trầm Ngọc thở dài – đồng tiền này tiêu nhanh đến mức nàng còn chưa kịp cảm nhận được nó nóng hay lạnh.
Khệ nệ vác mấy chục ký đồ về tới biệt thự, nàng âm thầm tự nhủ: nhất định phải cố kiếm tiền mua cho được một chiếc xe máy điện.
Đúng vậy, nghèo đến nỗi một cái xe máy điện cũng chẳng dám mua.
Về đến nhà, nàng lập tức bắt tay chuẩn bị: làm dầu, nhào bột mì, tính toán kỹ càng để làm hết bánh rán hành từ trước. Nàng còn mua cả một xấp giấy dầu cách nhiệt, chỉ cần đặt giữa hai lớp bánh là xong. Đến lúc bày quầy thì chỉ việc rán sơ lại với bột bắp là bán được rồi.
Từ 10 cân bột mì, Lục Trầm Ngọc làm ra được 83 cái bánh rán hành. Làm xong thì cũng vừa tầm năm giờ rưỡi chiều.
Sáu giờ là thời điểm phần lớn dân công sở tan ca về nhà, nàng vội vã chở theo đồ nghề, cưỡi chiếc xe ba bánh cọc cạch ra chợ đêm bày hàng.
Buổi sáng nàng cũng từng đến đoạn giao lộ này bày quán, khi ấy chỉ lác đác vài người bán trái cây. Nhưng gần đến sáu giờ, dòng người bắt đầu đông dần, các sạp hàng rong cũng lần lượt xuất hiện.
Ngay cạnh sạp của nàng, một bà lão chống gậy xuất hiện.
Bà kéo theo một lò than, chảo gang to, một cái giá lưới và một bồn bột hồ lỉnh kỉnh đồ nghề, ngó nghiêng một lúc rồi dừng lại bên cạnh nàng.
Lục Trầm Ngọc không tin bà không nhìn thấy sạp hàng của mình, nhưng rốt cuộc bà vẫn chọn chỗ sát bên nàng để bày bán.
Bà lão động tác thuần thục, nhanh nhẹn sắp xếp mọi thứ, kéo cái ghế xếp nhỏ ra ngồi xuống rồi bắt đầu rán bánh hành.
Không sai, bà cũng bán bánh rán hành, chỉ là cách làm khác hoàn toàn với Lục Trầm Ngọc. Bà trộn hành trực tiếp vào bột trong chậu, rồi dùng tay nắm từng nắm, nặn đại một cái hình rồi thả vào chảo dầu đang sôi sùng sục. Chiếc đũa dài trong tay bà thoăn thoắt lật bánh, rán chín là gắp lên đặt trên giá lưới cho ráo dầu.